Hàn Lập búng ngón tay một cái, một điểm sáng màu lục bay vào trong ánh lửa, ánh lửa bùng lên mấy thước, trong đó đột nhiên truyền đến thanh âm của Lý Hóa Nguyên, cực kỳ đơn giản ngắn gọn và rõ ràng.
"Lập tức tới Lục Ba động, vi sư có việc tìm ngươi!"Truyền xong lời ấy, luồng lửa sáng lập tức khẽ vang lên một tiếng đoàng, biến thành tàn lửa đầy trời, tiêu tan mất tăm.
Hàn Lập nghe xong thần sắc bình tĩnh.
Tiến vào phòng ngủ, Hàn Lập từ dưới giường đá kéo ra một cái rương gỗ, trong rương có đặt mười mấy cái trữ vật đại khác nhau. Hàn Lập lấy ra cái ở trên người, lấy đống tướng phù lục đã thu vào lúc trước ra, sau đó dựa theo chủng loại cấp bậc, phân loại kỹ chúng từng cái một, phân biệt bỏ vào trong từng cái.
Tiếp theo, sau khi đem cái rương đẩy trở về chỗ cũ, do dự một chút, Hàn Lập liền ra khỏi phòng ngủ, đi thẳng ra cửa lớn của động phủ.
Đứng trên Thần phong chu, Hàn Lập hồi tưởng tới tình hình tu luyện của bản thân và lúc chế phù trong bốn năm vừa rồi. Thần sắc có chút nặng nề.
Khi mới vừa phong bế động phủ, Hàn Lập một bên tu luyện, một bên lại khai phá một cái vườn thuốc cực kỳ bí mật bên trong phủ. Mặc dù không lớn, nhưng cũng cũng đủ để hắn dùng vào trồng trọt thúc giục dược thảo sinh trưởng rồi. Mặt được khi làm như vậy, có thể trong lúc đang bế quan, không cần lo lắng dược thảo đang trong quá trình thúc giục sinh trưởng bị người phát hiện, hoàn toàn không cần rời khỏi động phủ, vẫn có thể tự cung cấp đủ cho bản thân.
Vì thế hắn còn cố ý trên vách đá trên đỉnh của dược viên mở ra vô số dày đặc những lỗ nhỏ bí mật, vừa vặn để cho mặt trời chiếu vào tới nơi, và dùng để cho bình nhỏ thu nạp linh khí. Đương nhiên vị trí của những lỗ nhỏ này, chắc chắn được đại trận bao phủ vào bên trong. Không cần lo bị người phát hiện.
Về phần vườn thuốc lớn bên ngoài kia, thì lại bị Hàn Lập sắp đặt tác dụng chuyên môn dùng để che mắt!
Có vườn thuốc nhỏ. Hàn Lập mới yên tâm một bên thúc giục linh dược sinh trưởng, một bên sử dụng tiên thiên chân hỏa luyện chế đan dược, mặc dù nói chân hỏa kém một chút so với địa hỏa, nhưng cuối cùng chiếm ưu thế ở chỗ an toàn chắc chắn, hơn nữa không cần sợ kỳ hạn luyện chế thất bại!
Đan dược luyện chế ra từ phương thuốc cổ thực sự không thể coi thường.
Sau khi Hàn Lập luyện chế ra rồi uống Luyện khí tán, lại một lần nữa nếm mùi cảm giác linh khí nổ tung đó lúc đạt tới Trúc cơ. Khiến cho hắn kinh hãi tới mức lập tức ngồi xuống luyện hóa, không dám có chút chậm trễ.
Hiệu quả kinh người như thế, tự nhiên làm cho hắn trong một năm đầu pháp lực đột nhiên tăng mạnh, vượt rất xa ngoài dự đoán.
Cách dùng thuốc xa xỉ như thế, làm cho Hàn Lập triệt để tiết kiệm được tối đa thời gian thu nạp linh khí, có thể toàn tâm toàn ý lao vào tu luyện luyện hóa thành pháp lực. Hiệu lực của pháp lực tinh tiến, tự nhiên đề cao vọt lên tăng gấp bội!
Điều này làm cho Hàn Lập một lần vui vô cùng! Việc trùng tu Thanh nguyên kiếm quyết ba lần, đã trở nên rất có thể thực hiện được!
Thanh nguyên kiếm quyết, mặc dù đích xác giống như người khác nói như vậy, sẽ xuất hiện hiện tượng cổ quái cách mỗi mấy ngày pháp lực lại thấp xuống một phần. Thế nhưng do cách mỗi sáu, bảy ngày hắn lại uống một gói Luyện khí tán, căn bản có thể không để ý đến chỗ thiếu hụt này rồi.
Trong lúc đấy. Hàn Lập còn tò mò uống Trúc cơ đan một lần, kết quả là hiệu quả chẳng có thay đổi gì, làm cho Hàn Lập hoàn toàn đoạn tuyệt với loại ý niệm này trong đầu.
Nhưng ở trong thời gian ba năm sau, đã xuất hiện sự tình làm cho Hàn Lập cực kỳ cảm thấy bất ngờ.
Bắt đầu từ năm thứ hai, sau khi uống Luyện khí tán, cái loại cảm giác linh khí sung túc kia dần dần trở nên ít đi. Thậm chí năm sau không bằng năm trước. Khi tới năm thứ tư, không ngờ xuất hiện tình trạng giống như lúc đầu uống Hoàng long đan và Kim tủy hoàn, vấn đề là không hề có bất cứ tác dụng gì. Vô luận là uống vào mấy gói đan dược, bất cứ linh khí gì cũng không cảm thấy nữa.
Điều này, Hàn Lập đau đầu rồi, cũng trở nên cảm thấy buồn bực!
Bởi vì đây cũng không phải pháp lực đề cao nữa, linh khí do Luyện khí tán cung cấp, không theo kịp tiến độ phát sinh của hắn lúc này. Bằng vào dược tính của Luyện khí tán, chính là vẫn cho hắn dùng đến Trúc cơ hậu kỳ, cũng tuyệt đối là sẽ không có vấn đề gì mới đúng. Đây chính là đan dược căn cứ vào phương thuốc cổ luyện chế ra! Ngay cả là đối vơi tu sĩ Kết đan kỳ, nói không chừng cũng còn có thể sinh ra không ít tác dụng chứ!
Cái này cùng Hoàng long đan và Kim tủy hoàn lúc đầu mất đi hiệu lực hoàn toàn không giống. Đó là dược lực của đan dược không theo kịp tầng bậc tu luyện, là chuyện hắn sớm đã có dự liệu.
Trải qua suy nghĩ đủ cách, Hàn Lập còn dùng y thuật của mình trước kia đã học, làm ra một kết luận không biết là đúng hay sai. Có thể duyên cớ là do hắn quá mức thường xuyên uống cái loại Luyện khí tán có dược lực quá lớn này, kết quả khiến cho thân thể hắn sinh ra tính kháng dược nhất định, cho nên loại đan dược này dần dần mất đi tác dụng đối với hắn.
Đưa kết luận này ra, Hàn Lập không cách nào nghiệm chứng nó có chính xác hay không. Dù sao trong tu tiên giới, cách làm xa xỉ giống như hắn cứ cách mỗi mấy ngày lại uống đan dược, vẫn chưa từng có người làm qua! Tự nhiên cũng sẽ không có tiền lệ để có thể tìm tòi và không có kinh nghiệm để tham khảo rồi.
Nhưng Hàn Lập vẫn hy vọng rằng, sau khi ngừng uống đan dược này một quãng thời gian, Luyện khí tán vẫn có thể có tác dụng một lần nữa.
Nuôi dưỡng ý nghĩ này, Hàn Lập trong một năm cuối cùng ngừng uống đan dược, mà đổi lại dùng đường lối thông thường tu luyện Thanh nguyên kiếm quyết.
Nhưng thói quen dùng linh dược, sau khi tốc độ tu luyện vụt tiến bộ mãnh liệt, lại khiến hắn quả thực làm theo phương pháp bình thường e rằng tiến độ chậm thật sự không cách nào chịu được. Càng huống chi nếu thật phải theo phương pháp này tiến hành tu luyện, bằng vào tư chất của hắn đừng nói là phải trùng tu ba lượt, ngay cả một lượt trong những năm của cuộc đời hắn cũng tuyệt đối là chuyện hy vọng xa vời!
Nhẫn nhịn được một năm tốc độ tu luyện chậm như rùa bò, kết quả còn làm cho Hàn Lập thất vọng cực độ. Sau khi uống Luyện khí tán một lần nữa, cũng chẳng còn chút nào tác dụng nào. Xem ra đan dược này đã hoàn toàn mất đi tác dụng đối với hắn, chỉ có tìm linh dược khác mà thôi.
Cho nên dưới loại tình hình ấy, ngay cả là lần này Lý Hóa Nguyên không dùng truyền âm phù gọi hắn về, Hàn Lập cũng định ra khỏi động phủ đi một chuyến rồi.
Dù sao trên tay, còn có nguyên liệu của một loại phương thuốc cổ chưa kiếm đủ, chỉ có luyện chế được loại Tụ linh đơn này, pháp lực mới có thể lần nữa tiến bộ điên cuồng. Hơn nữa hắn định đi xa tìm thêm một số phương thuốc về, nếu Tụ linh đan giống như Luyện khí tán sẽ mất đi hiệu lực như vậy mà nói, Hàn Lập cũng chỉ đành cách mỗi vài năm, lại đổi dùng một loại đơn dược mà thôi.
Về phần học tập và luyện phù, thì lại thuận lợi cực kỳ.
Mỗi ngày hắn đều bớt ra thời gian gần nửa ngày, đầu tiên từ pháp thuật cấp thấp để có thể phát ra ngay bắt đầu luyện tập, không ngừng điên cuồng luyện chế phù lục không quý trọng tài liệu chút nào. Phương pháp xa xỉ lãng phí như thế làm cho chế phù sư khác căn bản không cách nào tưởng tượng, khiến cho trình độ chế phù của Hàn Lập một mạch tăng cao. Bây giờ đã có thể miễn cưỡng chế ra phù lục bậc cao sơ cấp rồi, mặc dù tỷ lệ thành công vẫn còn thấp đến đáng thương!
Hắn đã quyết định, lần sau khi bế quan, sẽ bắt đầu học tập và tu luyện pháp thuật trung cấp, cùng thử nghiệm luyện chế một ít trung cấp phù lục, đây mới là mục tiêu chế phù chủ yếu của hắn.
Mặt khác, trong lúc đang bế quan, Hàn Lập ngoại trừ Luyện khí tán ra, đại khái còn nhân dịp lúc nhàn rỗi, đã luyện chế ra bảy tám viên Định nhan đơn, chắc là tò mò khác thường nên đã uống một viên. Nếu như quả thật có thể giữ nhan sắc mà nói, Hàn Lập đương nhiên phi thường vui mừng rồi, dù sao ai cũng không hy vọng một ngày mình sẽ tóc bạc da mồi, cho dù thân thể tu tiên giả già yếu đi cũng đặc biệt chậm vô cùng.
Lúc này, do chuyện đan dược mất đi hiệu lực, khiến cho Hàn Lập đang phi hành rất là buồn bực, nhưng vẫn có chút hiếu kỳ với việc sư phụ Lý Hóa Nguyên của mình đột nhiên muốn gặp mình. Không nhịn được đoán xem tới cùng là vì chuyện gì, mà sau bốn năm lại chủ động tìm tới mình.
Cứ như vậy, Hàn Lập ôm một bụng đầy tâm sự, đi tới Lục Ba động. Chỉ là truyền âm trở ra, mở ra cấm chế không phải là vị đại sư huynh kia nữa, mà là một vị thanh niên anh tuấn khoảng chừng hai mươi tuổi, môi hồng răng trắng.
Chưa chờ cho Hàn Lập mở miệng, trái lại thanh niên này trước tiên thản nhiên nói với hắn:
"Là Hàn sư đệ sao, ta là đệ tử thứ sáu của sư phụ Vũ Huyễn, sư phụ khiến ta trực ở đây đợi ngươi đã lâu, theo ta đến đây đi!"Vũ Huyễn sau khi nói xong, cũng không thèm nhìn đến Hàn Lập một cái liền xoay người đi luôn, điều này làm cho Hàn Lập khó hiểu khẽ sờ sờ mặt.
"Mặt mày vênh váo, không nhất thiết phải như vậy làm cho người ta ghét thêm!"Hàn Lập có chút bực mình, rồi vẫn bất đắc dĩ theo sát sau hắn. Hai người trong lúc đó, tự nhiên một câu cũng không nói gì, cứ như vậy trực tiếp đi tới đại sảnh dùng để tiếp khách. Bên trong có ba người đang ngồi trên ghế, bên cạnh có hai người đang đứng.
Người ngồi chính là vợ chồng Lý Hóa Nguyên và một vị phu nhân y phục màu hồng xa lạ, bộ dạng phu nhân khoảng chừng ba mươi tuổi hoặc hơn một chút, trông vẫn rất hấp dẫn, nhưng trên mặt lạnh như băng vậy, mơ hồ lộ ra một luồng sát khí mà tu tiên giả rất hiếm mang theo.
Vào lúc này Lý Hóa Nguyên bộ dạng như đang cùng phu nhân nói gì đó, xem thần sắc và ngôn ngữ, tựa hồ phi thường tôn kính người này.
Mà ở bên cạnh có hai người đang đứng, một người là tứ sư huynh Tống Mông mà Hàn Lập đã từng gặp qua, người còn lại còn lại là vị thiếu nữ mười tám mười chín tuổi, đồng dạng cũng mặc một thân y phục màu hồng, dung mạo coi như xinh đẹp, nhưng giữa mi mắt ngầm mang vẻ phong tình, hơn nữa xem bộ dạng bên ngoài nàng cùng phu nhân mặc y phục màu hồng kia có quan hệ mật thiết.
"Hàn Lập, qua đây gặp Hồng Phất sư bá ngươi!"Lý Hóa Nguyên vừa thấy Hàn Lập tiến vào, lập tức cao hứng gọi một tiếng. Mà vị Vũ Huyễn kia, thì lại không nói một lời đi tới bên cạnh Tống Mông, đứng khoanh tay.
"Hồng Phất sư bá!" Hàn Lập mặc dù không biết chuyện gì xảy ra, nhưng lịch sự xã giao là cần thiết, tự nhiên không thể thiếu được.
Phu nhân mặc y phục màu hồng sau khi nghe xong lời chào của Hàn Lập, cũng không có lập tức tỏ vẻ gì, ngược lại bắt đầu tỉ mỉ đánh giá trên dưới Hàn Lập.
Sau một hồi lâu, trên mặt bà ta mới lộ ra một nét mỉm cười, nói hơi rin rít.
"Ừ, rất khá!""Ha ha! Xem ra, Hồng Phất sư tỷ rất vừa lòng! Đệ tử này của ta mặc dù tướng mạo bình thường một chút, nhưng chính là Trúc cơ kỳ tu sĩ chính hiệu, hơn nữa là người ôn hòa cơ trí, rất được lòng ta đó!" Lý Hóa Nguyên, thấy bộ dạng của phu nhân mặc y phục màu hồng dường như hài lòng, nhất thời cũng trở nên vui vẻ ra mặt, cũng tâng bốc Hàn Lập thật lớn lên.
Làm cho Hàn Lập nghe được đúng là mụ mị cả đầu, không biết lý do tại sao.