"Ha Ha thật không ngờ, chỉ với nửa kiện Huyền Thiên chi bảo, mà đã có nhiều đạo hữu tranh đoạt mãi như vậy. Chư vị thật có lòng tin tìm được cây Dương Kỳ kia hả? Không sợ vật bất lành sẻ đưa tới tai họa cho tộc mình sao?" Bỗng nhiên một nữ tử ngồi từ trong một Thạch Ốc trên bầu trời cười lạnh khàn giọng nhắc nhở mọi người.
"Nếu đã như vậy, Cổ tiên tử làm gì phải ra giá tranh đoạt! Hay là thành thật nhường bảo vật lại cho bọn ta là được." Một thanh âm đầy sắc bén không khách khí trả lời.
"Nhường lại cho Thạch Tiêu tộc các ngươi sao? Các ngươi to mồm muốn nuốt chửng Huyền Thiên chi bảo ư, không sợ nứt vỡ cái bụng!" Nữ tử giọng khàn khàn chẳng hề khiêng nể đáp lại.
"Thạch Tiêu tộc không lớn lối như vậy, không biết Cổ tiên tử Phù Du tộc chúng ta, có thu được bảo vật này về hay không." Một âm thanh lão giả cũng từ bên trong một tòa Thạch Ốc khác bỗng nhiên vang lên.
"Phù Du tộc!"
Hơn phân nửa Đại Thừa lão tổ nghe xong thanh âm này, sắc mặt đều đại biến.
"Phù Du tộc là nhất đẳng đại tộc ở Phong Nguyên đại lục, nhưng Thiên Minh tộc chúng ta cũng không phải là một tiểu tộc. Nếu hôm nay đụng phải những vật khác, nói không chừng sẻ nhường cho quý tộc đấy. Nhưng đây là Huyền Thiên chi bảo, lão thân nhất định phải cầm trong tay rồi." Sau khi cân nhắc một hồi, nữ tử mới khàn giọng trả lời không chút cảm tình.
"Tốt, rất tốt. Nếu chư vị đã không có ý tứ nhường cho, vậy cứ xem ai ra giá cao nhất. Đây dù sao cũng là Hách Liên Thương Minh đấu giá hội. Chúng ta vẫn là dựa vào thân gia bàn luận ai thắng ai thua thôi. Lão phu cũng đã ra đến bây giờ giá cả rồi, nếu không có người nguyện ý ra giá, coi như nửa kiện Phiên Thiên Kỳ sẻ do ta tạm thời bảo quản." Lão giả cười hắc hắc.
"1,5 tỷ linh thạch!" Lúc này đây, nữ tử không chút do dự khàn giọng gọi ra một cái giá đắt đỏ.
"1,5 tỷ linh thạch. Cổ đạo hữu, trên người ngươi có nhiều linh thạch như vậy sao? Ngươi sẽ không lấy bảo vật tương đương ra trao đổi chứ." lão giả Phù Du tộc tỏ ra không vui nói.
" Bảo vật tương đương thì đã sao. Linh thạch trên người lão thân tuy không nhiều cho lắm nhưng những bảo vật khác lại không thiếu, trong đó nhiều loại công dụng cũng coi như không kém đấy." Nữ tử nhạt giọng cười lạnh hai tiếng.
"Đã như vậy, để bổn toạ cũng chen vào một chân, ta ra 1,8 tỷ linh thạch." Đại Thừa Thạch Tiêu tộc không chịu thua kém ra giá lần nữa.
"1,85 tỷ linh thạch!"
"1,9 tỷ linh thạch!"
Giá cả đát đỏ như vậy đã khiến cho Đại Thừa lão tổ khác vốn có ý định tranh đua, chau mày ngậm miệng buông tay cho qua. Trong đó có một số Đại Thừa kỳ thân gia hùng hậu cũng đang cân nhắc sự lợi và hại của nửa kiện Huyền Thiên chi bảo này, cuối cùng cũng không cách nào thật sự lưu trong tay, đành không cam lòng buông tha cho.
Hiện, chỉ còn có hai ba Đại Thừa kỳ lai lịch không nhỏ thi nhau ra giá.
Hồ Ngọc Song cười tủm tỉm lẳng lặng đứng trên bệ đá chờ kết quả cuối cùng.
"Hàn tiền bối, người thật sự không muốn tranh giành Phiên Thiên Kỳ này sao?" Huyết Phách nhịn không được hỏi một câu.
Trừ lúc mới bắt đầu Hàn Lập đã một lần ra giá, sau lại không thấy hắn mở miệng thêm lần nữa, điều này lại làm cho hai nữ tử có chút bất ngờ.
"Bảo vật này mặc dù không tệ, nhưng nếu thực hao tốn một cái giá lớn như vậy thì cũng không thật sự là chuyện tốt lành gì. Dù sao nếu đưa một kiện Huyền Thiên chi bảo không hoàn chỉnh về trong tộc thì thực lực Nhân tộc sẽ không phải mạnh lên ngay lập tức. Ngược lại sẽ khơi gợi sự chú ý những đại tộc khác. Thực lực hai tộc Nhân Yêu Chúng ta không đủ, ta thật không muốn thấy chuyện bắt gà không được mà mất đi nắm ngạo." Hàn Lập hết sức bình thản nghiêm túc trả lời.
Với hắn mà nói, tựa hồ bảo vật này thật sự là có cũng được mà không có cũng không sao.
"Đúng vậy, Nhân tộc chúng ta nếu thật sự muốn đưa một kiện Huyền Thiên chi bảo về trong tộc. Tên tuổi tuy khá lớn nhưng lại không có chút nào thực dụng nào cả, vì thế cái được không bù đắp đủ cái mất. Thật đáng tiếc thay cho Phiên Thiên Kỳ không phải là chi bảo nguyên vẹn, nếu không tiền bối có thể tranh giành cùng bọn họ đấy." Huyết Phách có chút tiếc nuối nói.
"Hắc hắc, nếu thật là một kiện Huyền Thiên chi bảo nguyên vẹn, lại có thể trực tiếp dùng để câu thông với một thượng cổ Chân Linh nào đó, kêu gọi hắn đến thủ hộ Nhân tộc chúng ta thì thế lực chúng ta sẻ lập tức thăng lên một bực, vô luận số lượng nhân thủ hay là quản lý khu vực đều có thể yên tâm như bước trên một bậc thang dài. Nếu đả có sự tiện nghi như vậy, ta cho dù thêm chút ít phong hiểm cũng sẻ không coi vào đâu. Hiện tại vật ấy ư, tự nhiên không đáng để làm như thế rồi." Hàn Lập lại giải thích thêm vài câu.
Huyết Phách và Chu Quả Nhi biết rõ Hàn Lập sẽ không xuất thủ tranh đoạt nửa kiện Huyền Thiên chi bảo này, tự nhiên cũng không có thêm hứng thú gì.
Nửa kiện Huyền Thiên chi bảo cuối cùng được lão giả Phù Du tộc dùng giá đắt đỏ 2,5 tỷ linh thạch thu mua.
Các lão tổ Đại Thừa khác mặc dù trong nội tâm nối giận lôi đình, cũng chỉ có thể không cam lòng nhìn trưởng lão Đại Thừa của Thương Minh đưa Phiên Thiên Kỳ bay vào bên trong Thạch Ốc của vị Đại Thừa Phù Du tộc.
Sau khoảng thời gian uống cạn tuần trà, trưởng lão Thương Minh kia mới tỏ vẻ thoả mãn từ đó bay trở về.
Coi như là vị Đại Thừa Phù Du tộc đã nhận được nửa kiện Huyền Thiên chi bảo, nhưng là cũng đã quết sạch gia tài của lão. Cuối cùng chỉ có thể rút lui khỏi chuyện tranh đoạt bảo vật tiếp sau. Hơn nữa trên đường trở về lão cũng nên cẩn thận đôi phần nữa, chắc có lẽ sẽ không được bình an lắm đấy.
Lúc này, thiếu phụ trên bệ đá đang giải trừ một mâm cấm chế khác do cung trang nữ tử mang đến. Từ trong đó lấy ra một cái hộp ngọc lớn cỡ bàn tay nâng lên.
"Bá" một phát, ánh mắt mọi người tại quảng trường đang nhìn hướng về phía hộp ngọc, yên lặng chờ thiếu phụ giới thiệu món thứ hai.
Hồ Ngọc Song biết rõ mọi người nôn nóng ra sao nhưng chỉ mỉm cười hé miệng nói: "Kim Khuyết Ngọc Thư là Tiên gia chi bảo, tin rằng không ít đạo hữu cũng biết được ít nhiều. Lần đấu giá này sẽ là một Kim Khuyết Ngọc thư nguyên vẹn. Bổn minh cam đoan, bên trong là một trong ba mươi sáu trang ngọc thư. Đây không phải chế phẩm tự khắc. Tiên gia pháp quyết bên trong cũng có thể tu luyện. Về phần danh xưng pháp huyết cùng hiệu dụng cụ thể, bổn minh lại sẽ không lộ ra, có nguyện ý mua sắm bảo vật này hay không, đều cần xem ý tứ các vị đạo hữu và tiền bối vậy."
Hồ Ngọc Song vừa giải thích xong, lập tức một tay vỗ hộp ngọc, bên trong oanh một tiếng, một đạo cột sáng Kim Sắc thô bằng chén cơm được phóng lên trời, bên trong hào quang lóe lên, hiện ra trang sách ánh vàng rực rỡ.
Mặt ngoài trang sách có vô số Kim Sắc phù văn như ẩn như hiện, chỉ mới nhìn sơ qua mỗi một trang, đều cho người ta một loại cảm giác rung động tâm hồn.
Đúng là Kim Triện Văn chỉ Tiên giới mới có!
"Bên trong đúng là một cuốn Kim Khuyết Ngọc Thư, không nghĩ Hách Liên Thương Minh cũng có thể lấy ra được loại bảo vật này."
"Đã nghe nói từ lâu, bên trong Kim Khuyết Ngọc Thư được ghi lại đều là công pháp bí thuật Tiên gia chân chính, không thể ngờ bây giờ có thể chính thức nhìn thấy một trang nguyên vẹn."
Lúc này đây, vật được đem ra đấu giá tuy so ra kém hơn Phiên Thiên Kỳ, nhưng Hàn Lập lại cảm thấy hứng thú nhiều hơn.
"Hồ nha đầu, ngươi không nói bí thuật bên trong trang sách là gì thì sao chắc chắn khi tu luyện không có chỗ thiếu hụt hoặc là hạn chế nghiêm trọng. Nếu không sao lại giải thích mơ hồ không rõ như vậy." Lão tổ Đại Thừa Thiên Minh tộc lúc trước nhàn nhạt phán một câu.
Nghe thấy câu nói đó, không ít người đang hưng phấn lập tức nghĩ ngợi sâu xa.
"Tiền bối chớ trách, vãn bối không lộ ra tên pháp quyết này cũng là vì người chủ mới mà suy nghĩ hộ đấy. Dù sao bí thuật Tiên gia bực này, nghĩ đến người chủ cũng không muốn làm cho mọi người đều biết đến. Về phần nói chỗ thiếu hụt ấy ư, ngoại trừ lúc tu luyện gian nan, lâu dài hơn so với công pháp bình thường thì tuyệt đối không có hạn chế khác đâu." Hồ Ngọc Song đáp lại không chút do dự.
"Với tên tuổi quý minh cũng sẽ không đánh lừa chúng ta." Vị Đại Thừa Thiên Minh tộc cười hắc hắc rồi không nói cái gì nữa.
Sau khi giả quyết song những vấn đề khúc mắc, lúc này Hồ Ngọc Song tuyên bố lấy giá khởi đầu quy định là 100 triệu linh thạch.
"150 triệu linh thạch"
"170 triệu linh thạch"
"200 triệu linh thạch"
Lúc này đây, không đợi những Đại Thừa lão tổ ra tay, trên quảng trường đã có người nhịn không được sôi nổi báo giá.
"Hừ, điểm ấy linh thạch cũng muốn có được trang Kim Khuyết Ngọc Thư, đừng si tâm vọng tưởng. Ta ra giá 300 triệu linh thạch!“ Trong vị Đại Thừa trong thạch ốc không chút khách khí nâng giá lên thật cao.
"Thật đúng lúc, tại hạ cũng đối với Kim Khuyết Ngọc Thư cảm thấy hứng thú. Ta ra 600 triệu linh thạch! Nếu là có người ra giá cao hơn, cứ tự nhiên cầm lấy đi. Bất quá tại hạ nhắc nhở chư vị đạo hữu, Hồ nha đầu đã từng nói tu luyện Tiên gia bí thuật này tốn rất nhiều thời gian. Nghĩ đến chuyện có đoạt được hơn phân nửa cũng chỉ có thể lấy ra tham khảo, lĩnh ngộ. Liệu có nên tốn hao nhiều linh thạch đến như vậy hay là nên suy nghĩ sâu hơn vài phần." Tên Đại Thừa Thạch Tiêu tộc nâng giá cả lên gấp đôi kèm thêm câu nhắc nhở nhàn nhạt.
Lần này, những Đại Thừa lão quái từng đối với Kim Khuyết Ngọc Thư cảm thấy hứng thú, trở nên do dự.
Giá cả đát đỏ như vậy, đối với một công pháp không biết là có thể tu luyện hay không đúng là cao quá.
"Nếu đạo hữu đa nói như vậy, tại hạ sẽ ra 610 triệu linh thạch." Một thanh âm nam tử vang lên.
Đúng là thanh âm Hàn Lập.
Huyết Phách và Chu Quả Nhi đứng bên nghe vậy thì đưa mắt cho nhau, cả hai có chút giật mình.
"Hừ, nếu đạo hữu đã nguyện ý ra giá cả thủ bút lớn như vậy, ta cũng sẽ không biết nuốt lời, sẽ nhường cho các hạ đấy." Thạch Tiêu tộc Đại Thừa rõ ràng có vài phần không vui, nhưng ngược lại thực gọn gàng thối lui ra khỏi cạnh tranh.
"Vậy tại hạ đa tạ đạo hữu nhường cho." Hàn Lập cũng không khách khí, không chút hoang mang trả lời một câu.
"Được rồi, vị tiền bối này đã ra giá đến 610 triệu linh thạch. Vãn bối đếm tới ba, nếu là không có người lại ra giá, vật ấy là sở hữu thuộc về vị tiền bối này. Một..." Hồ Ngọc Song lại vui vẻ ra mặt.
Kim Khuyết Ngọc Thư tuy nhiên quý hiếm, nhưng vốn chỉ cho là tối đa lên tới ba bốn trăm triệu linh thạch thôi, bây giờ đã có người ra giá cao như vậy, tự nhiên là niềm vui bất ngờ rồi.
Lúc này đây, không có người nào thật sự tranh đoạt cùng Hàn Lập, kết quả Kim Khuyết Ngọc Thư bị một vị trưởng lão Thương Minh tự mình đưa tới.
Sau khi Hàn Lập thanh toán linh thạch, cũng không nhìn xem trang sách mà thu vào bên trong trữ vật. Sau đó hắn yên lặng ngồi trên ghế chờ kiện áp trục vật phẩm cuối được đấu giá.
Dựa theo lệ cũ mà nói, kiện áp trục đấu giá vật cuối cùng, mới là bảo vật giá trị cao nhất đại hội.
Đây cũng là tâm tư mà mấy tên lão quái Đại Thừa vừa rồi một phen đắn đo mãi không thôi. Đây cũng là một trong những nguyên nhân kiến bọn họ buông tha không tranh đoạt Kim Khuyết Ngọc Thư với Hàn Lập.
Dù sao ai cũng không muốn vì lý do linh thạch không đủ, mà bỏ qua cơ hội đấu giá tranh đoạt vật phẩm cuối cùng.
Giờ phút này, sau khi thiếu phụ xinh đẹp hít sâu một hơi bước tới trước người cung trang nữ tử thứ ba, một ngón tay màu bạc được vẽ ra trong không trung, lập tức có một khe hở ở phía trên vì thế mà mở ra.