"Như vậy là có ý gì? Thôi được, cứ cho là Hàn mỗ có loại linh dược mà tiền bối muốn thì ít nhất cũng phải biết cụ thể là loại nào, dù sao trên người tại hạ linh dược cũng không ít, sao biết chính xác để cấp cho tiền bối?" Hàn Lập khẽ nhíu mày trầm giọng hỏi ngược lại.
"Dược tính hay tên gọi cụ thể thế nào ta cũng không rõ ràng. Nhưng có một điều chắc chắn là linh dược này ngươi có được từ trước khi tiến vào Thánh giới, hơn nữa nhất định là thứ thế gian khó tìm, nói không chừng Linh giới cũng chưa chắc đã có loại linh dược này." Lúc này Bảo Hoa cũng không làm ra vẻ huyền bí nữa mà suy nghĩ một chút rồi chậm rãi nói.
"Không phải thứ Linh giới có?" Hàn Lập nghe xong lời này sắc mặt hơi đổi, sực nhớ tới đám linh dược lấy được từ Quảng Hàn giới.
Biểu hiện Hàn Lập như vậy tất nhiên không cách nào giấu diếm được Bảo Hoa, trên mặt nàng tiếu ý càng đậm lên ba phần liền vỗ nhẹ tay cười rộ:
"Xem ra thiếp thân không có đoán sai, đích thực trên người Hàn đạo hữu có thứ linh dược thế gian khó tìm. Chỉ cần đem linh dược dâng lên thiếp thân có thể làm chủ để đạo hữu ly khai nơi đây, cũng cam đoan bên phía Nguyên Yểm đạo hữu sẽ không làm khó ngươi. Hơn nữa, ngoại trừ những việc này ta còn tặng kèm một người. Hắc Ngạc, đem tiểu nha đầu kia ra đi!"Vừa nói bạch y nữ tử vừa quay đầu sang phân phó cho Hắc Ngạc một tiếng.
"Vâng, đại nhân!"Hắc giáp đại hán lập tức khom người đáp lời, tiếp đó một tay vỗ vào cái túi da màu vàng bên hông.
Miệng túi từ từ mở rộng liền có một cỗ hắc sắc quang hà từ cuồn cuộn bay ra, sau một cái chớp động rồi hiện lên một mỹ thiếu nữ khoảng hơn mười tuổi đang hôn mê bất tỉnh trong hư không.
Hàn Lập vừa thấy dung nhan thiếu nữ đồng tử chợt co rút lại.
Đúng là Chu Quả Nhi!
"Tiểu nha đầu này cùng ngươi cũng coi như có chút quan hệ, nghĩ chắc ngươi sẽ không bỏ mặc a? Hôm nay chỉ cần đưa ra linh dược thì ta sẽ đem nàng giao cho ngươi." Bạch y nữ tử thản nhiên nói.
"Đúng là nàng cùng ta có chút liên quan, bất quá nếu đã rơi vào tay các ngươi thì chắc Lâm đ*o hữu cũng đã vẫn lạc." Hàn Lập thờ dài một hơi hỏi.
"Tuy tên tu sĩ Hợp Thể đi cùng nàng có một ít Chân Linh huyết mạch trong cơ thể, nhưng đối với ta mà nói thì không có chỗ hữu dụng thì tất nhiên sẽ không lưu lại." Bảo Hoa thản nhiên nói.
"Hừ, nếu ta thực sự liều mạng đánh cược một lần thì tin chắc ràng các ngươi cũng không có kết quả tốt đẹp. Bất quá ta cũng không muốn vì một gốc linh dược mà làm cái chuyện ngư tử võng phá. Được, ta sẽ lấy ra vài loại linh dược cho ngươi xem trong đó có thứ ngươi muốn hay không!" Hàn Lập hừ lạnh một tiếng sau đó đáp ứng.
"Hàn đạo hữu lựa chọn như thế thực mới hợp tình hợp lý! Hắc Ngạc, trước tiên đem nha đầu kia giao cho hắn, ta cũng tin là Hàn huynh sẽ không làm ra loại hành động thiếu sáng suốt đi." Bảo Hoa khẽ cười một tiếng rồi quay đầu sang đại hán phân phó.
Hắc Ngạc nghe vậy, một tay lập tức ném Chu Quả Nhi bay thẳng đễn chỗ Hàn Lập.
Sắc mặt Hàn Lập trầm xuống tay áo khẽ động một cái, lập tức một vòng bảo vệ màu xanh xuất hiện đem Chu Quả Nhi vô thanh vô tức bị kéo lại phụ cận.
Thần niệm của hắn quét một lượt qua người thiếu nữ chỉ phát hiện trên người nàng có một đạo cấm chế chế đơn giản, ngoài ra không hề bị động tay động chân gì thêm liền gật đầu, tay áo lần nữa lại phất nhẹ.
Lập tức ánh sánh màu xanh lóe lên, sau đó thiếu nữ bị hắn thu vào bên trong một kiện bảo vật phi thường đặc thù.
Tiếp theo, hắn bắt đầu tự định giá những linh dược muốn xuất ra cho Bảo Hoa xem qua.
Từ sau khi lấy được đống linh dược tại Quảng Hàn giới hắn vẫn luôn tra tìm tư liệu để hiểu rõ lai lịch cũng như công dụng của chúng.
Kết quả ngoại trừ một phần nhỏ trong đó ra thì đại bộ phận căn bản không thể nhận biết chính xác công dụng ra sao, chỉ có thể một mực đặt trong thủ trạc trữ vật chờ đợi cơ duyên sau này.
Giá trị những linh dược Tiên giới này to lớn không cần bàn cãi, nhưng nếu thật có thể bằng một loại linh dược hiện tại vô dụng với hắn mà có thể đem đại địch trước mắt này đuổi đi thì tất nhiên hắn cam tâm tình nguyện.
Song, với thân phận Thủy tổ của đối phương chắc chắn không để mắt vào mấy thứ linh thảo bình thường trong bí cảnh Quảng Hàn giới, hơn phân nửa là phải lấy ra vài cây Tiên giới linh dược được đặc biệt gieo trồng mới có thể can qua. Nhưng mà trước đó, nếu có thể sử dụng linh dược khác để qua mặt tất nhiên vẫn là chuyện tốt nhất.
Nội tâm Hàn Lập đã quyết định rồi khẽ niệm pháp quyết, tiểu kiếm xanh sẫm trên tay chợt lóe lên rồi tiêu tán biến mất.
Tiếp theo năm ngón tay khẽ chuyển, bạch quang lóe lên trong tay liền hiện ra một cái hộp ngọc màu trắng mặt ngoài dán đầy các loại phù lục sặc sỡ, rồi ném về phía đốí diện.
Mắt ngọc của bạch y nữ tử lóe lên, cánh tay thon dài đưa tới chụp một trảo, hộp ngọc liền
"vèo" một tiếng lăng không bay qua.
Một đầu ngón tay như búp măng nuột nà lướt nhẹ phía trên hộp ngọc, mấy tấm phù lập tức rơi xuống, nắp hộp cũng được bung ra.
Trong hộp rõ ràng chứa một gốc linh thảo toàn thân xanh biếc, tản mác thanh hương nhàn nhạt, hơn nữa còn chớp động từng đạo bạch quang nhu hòa.
Bảo Hoa Thánh Tổ vừa thấy linh dược này thần sắc khẽ động, nhưng sau một phen suy tính lại không lộ ra vẻ gì chỉ lắc lắc đầu. Hào quang màu phấn hồng lóe lên đem nắp hộp khép lại, những đạo phù cấm chế một lần nữa xuất hiện phía trên hộp ngọc giống như chưa bao giờ bị bóc ra vậy.
Mà hộp ngọc sau khi nhoáng một cái lại bay vụt về phía Hàn Lập.
Hàn Lập không hề cảm thấy ngoài ý muốn tay áo phất lên đem hộp ngọc thu hồi, đồng thời trong tay kia đã sớm xuất hiện một cái bình ngọc màu xanh nhạt, ngón tay hơi duỗi một cái liền bay vụt sang bạch y nữ tử.
Bảo Hoa một trảo đem bình ngọc giữ lại, mở nắp bình hướng thần niệm quét vào bên trong, đại mi nhíu lại một cái rồi lắc đầu, đồng dạng lại ném lại.
Lúc này Nguyên Yểm Thánh Tổ đang đứng một bên, tuy nhiên không biết nội dung cuộc nói chuyện giữa Hàn Lập cùng Bảo Hoa nhưng lại thấy một màn lúc sau trong nội tâm cũng giật mình đôi chút, tuy vậy cũng chỉ bĩu môi dửng dưng tỏ vẻ không quan tâm.
Trong suy nghĩ của hắn, tất nhiên sẽ không cho rằng trên người một gã tu sĩ Hợp Thể có thể xuất ra loại linh dược gì có thể làm cho những Thủy Tổ bọn hắn động tâm.
Cứ như vậy, Hàn Lập liên tiếp xuất ra bảy tám gốc linh dược nhưng Bảo Hoa đều không nhìn trúng.
Trên mặt bạch y nữ tử mơ hồ trầm xuống, lại một lần nữa đem linh dược trả về lạnh lùng mở miệng:
"Những linh dược ngươi vừa lấy ra cũng không thể nói là không chân quý, nhưng chỉ với cấp bậc như vậy sao có thể có hữu dụng với ta? Tiếp theo nếu cứ như vậy thì ngươi cũng không cần phải làm thêm nữa."Hàn Lập nghe vậy không khỏi lộ ra một tia do dự rồi khẽ thở dài một hơi, bàn tay khẽ chuyển, trên tay lại hiện ra một cái hộp ngọc trắng ngà.
Hộp ngọc này cùng những cái lúc trước khác nhau rất lớn, chẳng những chất liệu cao hơn một bậc mà vừa mới xuất hiện đã mơ hồ tản mác từng đạo
"xuy xuy" hàn khí.
Lúc này đây, Hàn Lập không đem hộp ngọc trực tiếp ném tới mà bàn tay khẽ vỗ đem lá phù trên hộp bóc xuống, sau đó đem nắp ngọc hạp nhẹ nhàng mở ra.
Bảo Hoa gặp tình hình này cũng không nổi giận mà bờ môi khẽ nhếch lộ ra một nét tiếu ý.
Tiếp đó, cổ tay Hàn Lập nắm chặt lấy hộp ngọc khẽ run lên.
Từng đạo hàn khí mênh mông!
Một khối băng năm màu óng ánh từ trong hộp bay ra, bên trong mơ hồ có thể thấy được một đoạn linh cành đỏ thắm, mặt ngoài có hai khỏa linh quả một bạc một vàng bộ dáng có một không hai giống hệt như cây óc chó.
"Thiên Âm lôi hạch..."Bảo Hoa nhìn rõ vật bên trong khối băng liền thu lại nụ cười trên mặt, lần đầu lộ ra biểu tình giật mình.
Nguyên Yểm Thánh Tổ một bên nghe vậy, nguyên bản vẻ mặt khinh thường cười lạnh đồng dạng biến sắc.
"Thiên Âm lôi hạch? Ngươi không có nhìn lầm đấy chứ, vật ấy không phải chỉ có thượng giới mới có ư, hắn chỉ là một gã tu sĩ nhân tộc sao có thể sở hữu linh vật như thế! Đem thứ đồ ngươi vừa lấy ra qua đây, bổn tọa muốn xem tỉ mỉ một chút!""Nguyên Yểm tiền bối đã phân phó nhưng thứ cho vãn bối không tuân theo. Bảo Hoa tiền bối, vật này có phải là linh dược người muốn?" Thần sắc Hàn Lập không đổi một hơi cự tuyệt thanh niên áo đen, ngược lại ngưng thần hỏi Bảo Hoa Thánh Tổ một câu.
Tên tuổi Thiên Âm lôi hạch này hắn cũng có nghe qua mơ hồ từ trên điển tịch nào đó, nhưng tuyệt đối không ngờ chính là gốc linh dược trong tay lập tức nội tâm có chút hưng phấn.
Xem ra việc đem những linh dược ở Tiên giới mà hắn không kiến thức được cho hai tên Thủy Tổ Ma tộc này phân biệt một phần cũng không hẳn là chuyện tình lỗ lã.
Chỉ cần hắn biết lai lịch của đám Tiên giới linh dược thì về sau tất có chỗ đại dụng.
Thanh niên áo đen nghe Hàn Lập nói vậy sát khí trên mặt chợt lóe nội tâm đại giận, nhưng tâm niệm khẽ chuyển, không biết nghĩ thế nào gì lại đem nộ khí áp chế xuống.
Bất quá lúc này hắn đã bỏ đi bộ dáng không đếm xỉa tới những thứ Hàn Lập xuất ra như trước, sau đó có chút đăm chiêu nhìn gốc linh dược của Hàn Lập không biết trong lòng đang nghĩ gì.
"Vật ấy tuy rằng ta chưa thấy qua bao giờ, nhưng hình thái đặc thù như thế thì tám chín phần là Thiên Âm lôi hạch. Nó đối với một ít người tu luyện công pháp đặc thù mà nói có giá trị tuyệt đối to lớn, nhưng đáng tiếc lại không phải là thứ linh dược ta muốn." Bảo Hoa Thánh Tổ nhìn chằm chằm vào linh dược bên trong khối băng sắc mặt liên tục biến hóa một hồi, nhưng cuối cũng cũng chậm rãi lắc đầu.
"Không phải!" Hàn Lập trầm ngâm một chút tay áo phất một cái, linh dược trước người một lần nữa quay lại hộp ngọc, chợt lóe rồi tiêu thất trong hư không.
Sau một khắc, một cái hộp ngọc màu xanh nhạt khác xuất hiện, như cũ lại bị thủ pháp đồng dạng khai mở, bên trong cũng bay ra một khối băng năm màu.
Nhưng lúc này đây bên trong khối băng là một đóa kỳ hoa trắng nõn như ngọc ước chừng lớn tầm miệng chén cơm!
Bạch y nữ tử đang đứng xa xa thấy đóa kỳ hoa bên trong khối băng đôi mi nhíu chặt một chút.
Với lịch duyệt của nàng vậy mà không cách nào phán đoán được lại lịch đóa bạch hoa thì có thể thấy đây tuyệt đối không phải loại chuyện trẻ con nói chơi.
Nguyên Yểm Thánh Tổ đứng một bên cũng nhìn qua đóa linh hoa màu trắng trên mặt hiện lên một tia nghi hoặc, mơ hồ cảm thấy đã nghe nói qua linh hoa cùng loại nhưng nhất thời không nghĩ ra được, không khỏi nhất thời trầm ngâm.
Hàn Lập gặp bộ dáng Bảo Hoa như vậy, không nói hai lời liền vung tay áo lên thu lại vật kia rồi lấy ra một cái hộp ngọc khác.
Cứ như vậy, hắn một hơi lấy ra năm sáu dạng linh dược khác, nhưng ngoại trừ Thiên Âm lôi hạch đầu tiên thì không có thứ nào Bảo Hoa cùng Nguyên Yểm có thể nhận ra!
Trong lòng hắn khẽ buông lỏng nhưng mơ hồ lại bắt đầu có chút thất vọng.
Sau đó hắn lại xuất ra khối băng năm màu chứa một gốc linh thảo màu nhàn nhạt bạc, hai người Bảo Hoa cùng Nguyên Yểm không khỏi cùng nhau thất thanh hô to: