Đang đứng trên không thúc dục tàn ảnh của Quảng Âm bảo kính, đại hán nghe được âm thanh này thì cả kinh vội vàng hướng thần niệm quét qua hắc khí phía dưới. Tiếng kêu thảm thiết vừa rồi chính là của một tên đệ tử Bạch gia mà hắn mang theo. Nếu là lúc bình thường, với tu vi của hắn chỉ trong nháy mắt là có thể tra xét rõ ràng tình hình trong trận pháp, nhưng lúc này, ngoài tu vi đang bị áp chế mạnh mẽ còn bị pháp lực của trận pháp ngăn trở, nên không cách gì nhận thức rõ ràng tình hình trong hắc khí. Chỉ có thể mơ hồ cảm thấy, trong pháp trận, một trong sáu luồng khí tức của mấy tên đệ tử đã biến mất.
Đại hán tóc vàng cả kinh, chưa kịp phản ứng gì thì trong hắc khí hai tiếng hét thảm khác đã phát ra. Lại thêm hai luồng khí tức của bọn đệ tử tiêu biến.
"Tiền bối xin cứu mạng!" Cùng với tiếng la lớn, một bóng người đột nhiên từ trong hắc khí lao ra, nhào thẳng đến Loan Long thiên quân vốn đang gần hắn nhất. Nhưng trong biển lửa này, cho dù toàn lực phi hành, tốc độ cũng chẳng nhanh được bao nhiêu. Mà Loan Long thiên quân vẫn đứng yên tại chỗ, bất quá thần sắc chỉ hơi thay đổi.
Lão già đệ tử Bạch gia này, thấy vậy thì lộ vẻ tuyệt vọng, cũng chẳng kịp mắng chửi gì Loan Long thiên quân, vội vã lăn nhanh thoát khỏi hắc khí. Nhưng một đạo bạch quang bỗng bắn nhanh tới, phát sau mà đến trước, không hề chịu ảnh hưởng bởi biển lửa pháp lực, chợt lóe lên liền đánh trúng tên Bạch gia đệ tử này.
Hộ thể ma khí của lão già liền tan tác, hắn chỉ kịp hét thảm một tiếng, cái đầu đã rớt xuống đất lăn lông lóc. Nơi cổ đột nhiên bạch quang mờ mờ thoát ra, một cái đầu khác hiện ra mờ nhạt nhìn không rõ, chỉ thấy ánh mắt đỏ màu máu lạnh lùng liếc nhìn Loan Long thiên quân.
Hai mắt Loan Long thiên quân vừa đối diện mục quang của cái đầu sáng lờ mờ này, lập tức cảm giác lạnh lẽo rợn tóc gáy lan tràn khắp toàn thân, cơ hồ như máu huyết trong người cũng ngưng lại. Thiên quân trong lòng hoảng hốt, vội giũ tay áo phóng ra một mặt cốt thuẫn chắn trước người, gió rít như quỷ khóc vang lên từng đợt.
Lúc này, trong hắc khí lại vang lên hai tiếng nhỏ
"phốc, phốc", Bạch Vân Hinh cùng một tên đệ tử khác của Bạch gia phi độn ra, vẻ mặt đầy hoảng sợ. Một người thì chạy đến Hàn Lập, người kia lại trốn tới Hàn Kỳ Tử.
Cái đầu thoát ra từ cổ của lão già kia đờ đẫn liếc mắt nhìn hai người, bỗng nhiên một đạo bạch quang từ trong thân hình lão già vút ra, mập mờ chia thành hai, bắn tới Bạch Vân Hinh hai người. Chỉ chợt lóe lên đã quỷ dị tới ngay phía sau bọn họ.
"Tiền bối cứu mạng!""Hàn tiền bối..."Bạch Vân Hinh cùng tên Bạch gia đệ tử kia hồn bay phách lạc hoảng sợ kêu lớn, đồng thời cũng phóng ra mấy kiện hộ thân ma khí hóa ra hắc khí tầng tầng, hào quang cuồn cuộn bảo hộ toàn thân. Tuy nhiên, hai đạo bạch quang kia cứ như là vô hình chi thể, bất chấp hắc khí hay quang hà, chỉ lóe lên đã xuyên qua, nhập vào thân hình hai người. Cả hai đồng la lên thảm thiết, hai cái đầu cùng rớt xuống, lại mọc ra hai cái đầu mờ mờ trăng trắng.
Thứ bạch quang này cực nhanh khiến Hàn Lập cùng Hàn Kỳ Tử đều không kịp ra tay cứu giúp. Hai người đều biến sắc.
Nếu không phải bọn họ không thể thi triển độn thuật cùng bị vây trong cấm chế biển lửa, muốn cứu hai người đệ tử Bạch gia vốn cũng chẳng phải là chuyện khó khăn gì. Nhưng hiện giờ cũng chỉ có thể trơ mắt ngó Bạch Vân Hinh hai người ngã xuống tại đương trường.
Hàn Lập đảo ánh mắt qua thân thể của lão già sau khi bạch quang đã thoát ly, phát hiện xác chết đã sớm khô quắt lại, toàn bộ huyết nhục bỗng dưng biến mất, trông thật thảm thiết. Tình cảnh giống hệt như mấy di hài của mấy tên Bạch gia đệ tử được phát hiện trong hầm mỏ. Xem ra mấy người Bạch gia trông coi cứ điểm hẳn cũng đã chết thảm bởi con quái vật chưa biết tên này.
Sau khi phân hóa tách ra, hai con quái vật dường như cũng biết những người trước mặt không phải dễ xơi như sáu người trước đó, cho nên tuy chiếm lĩnh thân thể hai đệ tử Luyện Hư kỳ của Bạch gia, nhưng cũng chỉ dùng ánh mắt đỏ tươi lạnh lùng nhìn đám người Hàn Lập chứ không manh động công kích. Điều này cho thấy quái vật có linh trí không hề thấp khiến Loan Long thiên quân, Hàn Kỳ Tử và lão ma càng thêm kiêng kỵ.
Bạch gia đại hán cùng nữ tử tóc tím sau khi thấy thần thông một phân hai của bạch quang thì liếc mắt nhìn nhau, thần sắc đều kinh hãi, truyền âm nói nhau vài lời. Sau đó, đại hán tóc vàng lớn tiếng nói với Hàn Lập:
"Hàn đạo hữu, ngươi cùng với tiểu muội hãy tạm đối phó với con quái vật này. Ta cùng với Loan Long, Hàn Kỳ Tử nhị vị đạo hữu sẽ xử lý con ma thú kia. Đợi khi giải quyết xong con ma thú, chúng ta sẽ lại liên thủ cùng hai người đối địch với con quái vật này."Lời vừa dứt, bạch sắc chiến giáp trên người nữ tử tóc tím đột nhiên phát tỏa hào quang mãnh liệt khiến lửa nóng đỏ rực xung quanh bị đẩy lùi lại. Nàng nhanh chóng bay thẳng đến Hàn Lập. Còn Hàn Kỳ Tử nghe xong cũng chẳng nhiều lời, hai mắt âm trầm chớp lóe tinh quang, ngoài thân hơn mười đạo hàn quang chuyển động vun vút, cũng thoát ra khỏi biển lửa hướng Loan Long thiên quân và đại hán tóc vàng bay tới. Hiện tại, đại địch trước mặt, không phải là lúc tranh luận phải trái gì, vị ma tôn có bộ dáng băng lãnh này lặng lẽ làm theo ý kiến của đại hán tóc vàng.
Hàn Lập cười ảm đạm cũng chẳng phản đối chi, đợi nữ tử tóc tím phiêu động tới cách hắn chừng hơn mười trượng mới truyền âm hỏi:
"Phúc Thiên đạo hữu, quái vật này quỷ dị như thế, ngươi có nhận biết lai lịch của nó?""Nói ra thật hổ thẹn, thiếp thân chính là lần đầu nhìn thấy thứ quái vật này. Tuy rằng ta đã từng xem qua một quyển thượng cổ kỳ thư. Trong đó có miêu tả một loại ma linh có mấy phần tương tự với quái vật trước mắt. Nhưng cũng khó xác nhận đây có phải thật sự là loại ma linh ấy hay không." Nữ tử tóc tím hơi chần chừ, rồi chậm rãi trả lời.
"Ma linh?" Hàn Lập nghe xong, thần sắc ngưng trọng.
Tuy rằng nữ tử nói khá mơ hồ, nhưng nhận thức rõ ràng đây là ma linh.
"Không sai. Ta nghi ngờ quái vật này chính là ma linh do linh khí ở mạch khoáng này hóa ra. Nếu đúng như vậy, ma linh này chẳng những vô hình vô thể, đao kiếm nan thương, thủy hỏa bất xâm, hơn nữa miễn là ở trong mạch khoáng này ngay cả độn thuật cũng sẽ không bị áp chế nhiều. Chỉ là không biết vì sao nó lại liên thủ cùng với ma thú. Chúng ta cần phải cẩn thận ít nhiều đó!" Nữ tử cẩn thận truyền âm nói.
"Ra là vậy, để ta thử xem có phải nó thật sự đao kiếm khó thương tổn hay không!" Hàn Lập mạnh miệng, nhìn bạch quang đang chiếm lĩnh thi thể Bạch Vân Hinh, mắt hiện hàn quang. Tiếp theo, hắn lại liếc mắt ngó qua đám người đại hán tóc vàng cùng Hàn Kỳ Tử ba vị ma tôn.
Lúc này, ba người đã phát động phản công nhằm vào con ma thú kia. Đại hán không những thao túng Quảng Âm bảo kính mà còn tung ra một đôi thiết câu, hắc khí trùng điệp bao vây dung nham cự nhân. Thiết câu không ngừng quay cuồng, mỗi lần giáng xuống đều tạo ra từng lỗ lớn cỡ miệng chén.
Loan Long thiên quân thì hóa lớn thân hình, cuồng trướng tới mấy lần, hả miệng phun ra một cổ quái phong tím mờ, từ bốn phương tám hướng áp tới, từng chút một ngạnh kháng bức lui biển lửa.
Còn Hàn Kỳ Tử thì lại biến thân thể thành một bức băng tượng sáng trong, lóng lánh. Hai tay giơ lên, từng trận kỳ hàn chi lực cuồn cuộn tuôn ra. Một thân cực hàn thần thông phát huy tới cực điểm.
Con ma thú đầu nai kia, tuy rằng lợi hại nhưng bị ba tên ma tôn đem thần thông toàn lực công kích, ngay lập tức rơi vào thế hạ phong. Dung nham bên ngoài thân hắn bị thương tổn nặng nề. Dù vậy, do được hồ dung nham bên dưới liên tục chữa trị khôi phục lại, hắn cũng tạm kiên trì tận sức kháng cự khiến ba gã ma tôn nhất thời không thể giải quyết dứt điểm con thú này.
Thấy tình hình vậy, Hàn Lập mặt không đổi sắc, tay giơ lên, thanh quang chợt lóe, hiện ra một thanh kiếm dài ba xích màu xanh mờ, hướng quái vật trong thi thể Bạch Vân hinh chém tới. Trường kiếm lóe lên liền biến mất nơi tay Hàn Lập, lập tức ngay trên đầu thi thể Bạch Vân Hinh, không gian chập chờn rồi một đạo ánh sáng xanh mờ lóng lánh hiện ra, như một luồng gió nhẹ phóng xuống. Ngọn gió thổi qua vô thanh vô tức. Cái đầu bạch quang mờ ảo của ma linh liền rọc giữa hai mắt bị chém thành hai mảnh. Chính là thần thông ngự kiếm, hóa kiếm thành tơ. Trong tay một Hợp Thể hậu kỳ như Hàn Lập, thần thông này được phát huy đến trình độ quỷ thần khôn lường, dễ dàng chém banh cái đầu kia.
Âm thanh sắc nhọn chói tai từ hai mảnh đầu trắng sáng phát ra khiến thần thức người nghe không khỏi bị chấn động. Thi thể không đầu của Bạch Vân Hinh chớp mắt đã trở nên khô quắt lại. Liền sau đó, hai mảnh đầu tách ra bay khỏi thi thể, ở lưng chừng hợp lại làm một, biến thành một đạo quang ảnh trắng mờ bắn nhanh về phía Hàn Lập.
Xét thần niệm cường đại như Hàn Lập, dĩ nhiên hắn không coi công kích sắc nhọn của âm ba vào đâu, nhưng thấy quang ảnh ngay tại biển lửa không bị chút ảnh hưởng vút đến, mắt cũng hơi nhíu lại, vội phất tay áo. Trong chớp nhoáng, mấy chục mũi tiểu kiếm màu xanh bắn vọt ra, chớp lóe hóa thành các đạo ánh sáng xanh óng ánh đón chận quang ảnh.
Quang ảnh đang phóng tới liền hơi khựng lại. Chỉ thấy ánh quang lấp lóe, quang ảnh đã bị những đạo thanh ngân nhàn nhạt kia phân liệt thành mấy chục mảnh lớn nhỏ khác nhau. Tuy vậy, điều khiến người khác sững sờ chính là những mảnh quang ảnh kia chỉ nhoáng một cái đã tụ tập lại, khôi phục hình dáng ban đầu, tiếp tục xẹt đến Hàn Lập.
"Đúng là đao kiếm nan thương, xem ra thật sự là ma linh do mạch khoáng nơi đây sinh thành." Hàn Lập thì thào. Hắn cũng không biến sắc, lại phất tay áo. Một đoàn ngân diễm từ bên trong cuốn ra, xoay tròn, vừa vặn kích thẳng vào bạch sắc quang ảnh.
"Ầm" tiếng nổ vang động. Hỏa diễm màu bạc bùng phát mạnh mẽ, ngay tại trên người quang ảnh bốc cao mấy thước. Trong nháy mắt, liệt hỏa đã bao trùm toàn bộ quang ảnh.
Nữ tử tóc tím ở gần đó vừa quan sát một đầu ma linh còn lại vừa chú ý theo dõi hành động của Hàn Lập. Ngay khi nàng nghĩ ngân sắc hỏa diễm rốt cuộc cũng sẽ không làm gì được ma linh, thì chuyện tình chấn động xuất hiện. Quang ảnh bị ngân diễm vây khốn trong phút chốc, bỗng phát ra tiếng la rú thê lương chói tai, sau đó thì lăn lộn điên cuồng tại chỗ, xem chừng cố gắng dập tắt ngọn lửa trên người.