Lão giả chỉ kịp kêu thảm vài tiếng, thân thể liền bị Phệ Kim trùng cắn nuốt sạch sẽ, còn lại một đoàn huyết quang bao bọc Nguyên Anh, miệng phun máu thúc dục lệnh bài tám mặt màu đen đau khổ chống đỡ.
Mà đây vẫn là do Hàn Lập lệnh cho Phệ Kim trùng lưu thủ, chưa toàn lực thôn phệ.
Nguyên Anh lão giả lúc này sợ đến vỡ mật, luôn miệng cầu xin Hàn Lập.
Nhưng Hàn Lập không chút nào để ý, chỉ thản nhiên phất tay một cái.
"Vèo" một tiếng, một vòng tay màu đỏ như máu bay thẳng tới chỗ hắn, rồi nhẹ nhàng nắm trong lòng bàn tay.
Chính là vòng tay trữ vật của lão giả còn lại sau khi bị trùng vân thôn phệ sạch sẽ thân thể.
Hàn Lập dùng thần niệm quét qua một lượt, khẽ cau mày.
Bên trong tuy rằng có một ít bảo vật, nhưng cái hắn muốn là ba khối thánh chuyên thì lại không thấy tung tích.
"Đạo hữu, ngươi nếu thả ta, ta nguyện ý chắp tay dâng thánh chuyên lên cho đạo hữu." Nguyên Anh Huyết Nha thành chủ thấy tình hình như vậy, lập tức nắm lấy sợi rơm cứu mạng gào lên thảm thương.
"Ba khối thánh chuyên không cần ngươi giao ra, Hàn mỗ tự tìm là được." Hàn Lập hướng ánh mắt nhìn lướt qua chỗ Nguyên Anh, trong mắt đột nhiên bộc phát lam quang cười lạnh nói.
Lời vừa dứt, Phệ Kim trùng vốn đang bất động lập tức tiếng vù vù nổi lên, không chút bảo lưu thực lực toàn bộ hướng tới Nguyên Anh lão giả mà tấn công.
Lệnh bài tám mặt màu đen kia, mặc dù thần diệu nhưng làm sao có thể chống đỡ Phệ Kim trùng thành thục không gì không thể thôn phệ, chỉ trong khoảnh khắc đã biến mất không còn.
Nguyên Anh lão giả kêu thảm một tiếng, bị kim trùng cắn nuốt không còn gì, sau khi trùng vân laui lại sau một chút, bất chợt hiện ra ba khối thánh chuyên óng ánh lớn khoảng vài tấc.
"Quả nhiên đem vật này giấu trong Nguyên Anh, nếu không phải ta dùng linh mục tra xét một chút thì thật là đã bị hắn giấu trời qua biển mất rồi." Hàn Lập nhìn thấy tinh chuyên xuất hiện, thần niệm quét qua một lượt, trên mặt lộ ra vẻ tươi cười thì thào mấy câu.
Tay áo hắn lại rung lên, bắn ra một dải sáng xanh đem ba khối tinh chuyên thu hồi lại.
Bốn khối thánh chuyên này bên trong chẳng những có thần thông công pháp của một vị thủy tổ ma giới, lại còn có một phần bản đồ dẫn tới bí tàng, nếu hắn đã gặp thì sao có thể bỏ qua được.
Lúc này, sau lưng hắn vang lên từng hồi ầm ầm không dứt, dường như càng lúc ân thanh càng lớn.
Hàn Lập vẻ mặt khẽ trầm xuống, từ từ xoay người nhìn qua.
Chỉ thấy tại nơi xa xa cách đây mấy chục trượng, Dương lão nhị cùng Kim Hồ Ma Tôn nhị ma, đang bị cự đỉnh màu tím trên không trung thả ra cổ văn to như cái đấu, gắt gao vây tại một chỗ.
Cổ văn trong không trung lập loè phất phới, bay ra vô số ký hiệu vàng bạc, đồng thời từng tần ánh sáng màu tím trải ra bốn phương tám hướng.
Chính là kiện Tử Ngôn đỉnh!
Bảo vật này là Hàn Lập thả ra đề phòng để rảnh tay đối phó với Huyết Nha thành chủ lúc trước.
Dương lão nhị cùng Kim Hồ Ma Tôn thừa dịp Hàn Lập cùng Huyết Nha thành chủ đánh nhau tìm cách bỏ trốn, đang lúc chạy trối chết không kịp đề phòng thì bị Tử Ngôn đỉnh bất ngờ vây tại chỗ cũ.
Hai người kinh giận, thi triển ra các loại thủ đoạn liều mạng giãy giụa.
Một bên lục diễm cuồn cuộn tuôn ra quanh người, ảo hóa thành từng đầu hỏa giao xanh biếc gương nanh múa vuốt không ngừng trong không trung, một bên tức thì đặt hai tay vào Kim sắc Hồ lô phun ra từng dải ánh sáng vàng chói hướng ra bốn phía quay cuồng không thôi.
Tuy nhiên bất kể hai người này thi triển thần thông ra sao, lại điên cuồng thúc dục bảo vật như thế nào thì cũng chỉ làm tăng thêm uy năng cổ văn bay ra từ cự đỉnh màu tím mà thôi, cổ văn chỉ lập lòe mấy cái đã làm công kích của hai người biến mất toàn bộ, lại đồng thời bố trí cấm chế xung quanh làm nhị ma nửa bước khó đi.
Hàn Lập thấy cảnh này, trên mặt chợt hiện ra vẻ thỏa mãn.
Tử Ngôn đỉnh không hổ là huyền thiên tàn bảo bảo vật, có thể dễ dàng vây khốn hai tên Hợp Thể kỳ Ma tôn. Đây là dưới tình huống hắn chưa tự mình thúc dục bảo vật, nếu không thì uy năng còn tăng lên gấp bội.
Dương lão nhị cùng Kim Hồ Ma Tôn hai người vừa rồi cũng đã nhìn thấy cảnh Hàn Lập thu lấy Thất sát Huyết sát, diệt ma trùng, Hàn Lập còn dễ dàng diệt sát Huyết Nha thành chủ, khiến nhị ma vô cùng hoảng sợ.
Dưới loại tình thế này, bọn hắn cũng không hy vọng xa vời là Hàn Lập sẽ tha cho bọn hắn một mạng. Mà đối với thần thông Hàn Lập càng dập tắt toàn bộ hi vọng đối kháng của hai người.
"Kim huynh, lúc này không đi được thì sẽ không bao giờ đi đựoc nữa." Dương lão nhị sắc mặt tái nhợt bỗng nhiên nói lớn một tiếng.
Sau đó lục diễm quanh thân hắn đột nhiên tuôn ra càng mạnh, hơn mười kiện đỉnh giai ma khí đủ màu đủ sắc đồng thời bay ra tự bạo.
Một tiếng nổ kinh thiên động địa truyền ra!
Ma khí tự bạo dẫn tới dao động cường đại, lại mạnh mẽ phá vỡ toàn bộ cấm chế xung quanh.
Thân thể Dương lão nhị trước đó nặng như thái sơn giờ nhẹ bỗng, lúc này không chút do dự hóa thành một đoàn ánh sáng màu lục bắn đi.
Bên kia Kim Hồ Ma Tôn nghe xong lời Dương lão nhị, cũng cắn răng một cái thi triển ra thủ đoạn giữ mạng.
Hắn hai tay rung lên, trong tay đang giơ kim hồ khổng lồ lên cao, sau một tiếng trầm đục, hào quang bỗng huyễn hóa ra hư ảnh một con Kỳ Lân thật lớn.
Hư ảnh Kỳ Lân mở miệng lớn hơn một trượng phun ra từng cỗ hỏa diễm màu vàng mênh mông bao phủ xung quanh.
Nơi hỏa diễm đi qua, cấm chế mà Tử Ngôn đỉnh bố trí đều tiêu tán không còn, mà Kim Hồ Ma Tôn bị Kỳ Lân hư ảnh một bao bọc bên trong, cũng hóa thành một đạo kim quang vút lên không trung bay đi.
"Ồ, không ngờ lại có khí tức kỳ lân, lại còn là hỏa thuộc tính, thật là có chút thú vị." Hàn Lập hai mắt híp lại, lộ ra một phần biểu tình kinh ngạc, lập tức một tay bấm quyết không cần suy nghĩ, đồng thời tay áo rung lên.
Trùng vân màu vàng xoay vù vù chợt lui ra sau ngưng tụ thành một thanh đao lớn tới vài chục trượng, lập tức đuổi theo Dương lão, tốc độ cực nhanh để lại một đoạn tàn ảnh.
Nơi trùng vân đi qua vang lên âm thanh ma sát chói tai.
Cùng một thời gian, một đạo quát quang xanh thẫm cũng từ trong tay áo Hàn Lập trảm ra.
Quát quang lóe lên lao tới, khí thế giống như đem hư ảnh Kỳ Lân cùng Kim Hồ Ma Tôn bên trong đều chém thành hai nửa.
Nhưng Kim Hồ Ma Tôn này cũng thật có mấy phần thần thông, sau tiếng kêu thảm hai tay chợt bấm quyết, một chút tinh huyết bay ra đón gió hóa thành một tầng sương máu bao quanh, dung nhập vào hư ảnh Ký Lân.
Nguyên bản hư ảnh Kỳ Lân bị chém tan tác lại trong khoảnh khắc khôi phục như ban đầu, đồng thời thoáng cái tiếp tục mang theo Kim Hồ Ma Tôn phá không bay đi.
"Ra đi!" Hàn Lập nhướng mày, trong miệng quát khẽ một tiếng.
Một đạo hư ảnh từ trên thân chợt lóe lên bắn ra, đồng thời xoay vòng một cái rồi rơi trên mặt đất, hiện ra nguyên hình.
Rõ ràng là một con báo vàng óng.
"Đi đi, bảo vật trong tay hắn đối với ngươi có chút tác dụng." Hàn Lập nhẹ nhàng nói.
"Đa tạ chủ nhân, bảo vật đó của hắn dường như trộn lẫn một ít linh cốt của Hỏa Kỳ Lân, đối với ta đích thực có lợi ích rất lớn." Báo Lân thú ánh mắt quét qua kim quang trong Kỳ Lân hư ảnh nơi xa xa, lòng đầy vui mừng miệng nói tiếng người.
Sau đó thân hình nhoáng lên, thân thể to lơn gấp mười lần, tứ chi khẽ động cũng hóa thành một đạo hư ảnh mờ mờ đuổi theo.
Lấy độn tốc cùng thần thông của Báo Lân thú, đối phó với một tên Ma tộc tôn giả đã bị thương nặng thì không có vấn đề gì.
Trong chớp mắt, bốn đạo độn quang chia thành hai phương hướng phá không bay nhanh, chốc lát trong không trung đã không thấy bóng dáng.
Hàn Lập tức thì bay xuống bay xuống phía dưới đứng lên trên cự thạch,ớngoif xuống khoanh chân đả tọa.
Qua thời gian uống một chén trà, Hàn Lập vẻ mặt hơi đổi mở hai mắt, nhìn xa xa tận chân trời chợt linh quang chợt lóe, trùng vân màu vang hiện ra mang theo tiếng vù vù, tạo nên một đoàn tàn ảnh bay đến phía trên đỉnh đầu Hàn Lập.
Thần niệm Hàn Lập quét qua trùng vân, trên mặt lộ ra nụ cười, tay áo giương lên.
Trùng vân nhất thời ầm vang mà tản ra, hóa thành từng đóa hoa vàng chói hướng tay áo bay vào, sau đó không thấy bóng dáng.
Hàn Lập bên này vừa mới thu lại kim trùng, bên kia trên bầu trời cũng truyền đến thanh âm gầm rú, Báo Lân thú thân ảnh chợt lóe hiện ra, đồng thời lao thẳng về phía Hàn Lập.
Chỉ mấy lần chớp lên, Báo Lân thú thân thể vàng rực xuất hiện tại không trung trên đỉnh đầu Hàn Lập, nhoáng lên lao xuống bên dưới, biíen ảo một chút liên thành một hài đồng khoảng năm sáu tuổi rất đáng yêu, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch vội vàng nói.
"Chủ nhân, không tốt rồi. Đi mau", Báo Lân thú vừa hiện thân, không ngờ mặt lộ ra vẻ kinh hoàng hướng Hàn Lập hét lớn.
"Xảy ra chuyện gì, chẳng lẽ để cho gia hỏa đó chạy thoát." Hàn Lập hơi ngẩn ra, có một chút bất ngờ hỏi.
"Không phải, kẻ đó đã bị ta đuổi theo diệt sát. Là thú triều. Không... không phải là thú triều, là... là trùng triều, rất nhiều rất nhiều ma trùng." Nữ đồng nói lắp bắp, liên tục xua tay nói.
"Trùng triều!" Hàn Lập vì đó run lên, ánh mắt lóe lên nhìn về phía Báo Lân thú trở, nhưng phương ngoài màu trời xanh lam còn vẫn như thường, nào có mảy may gì khác.
Hàn Lập trong lòng kỳ quái bên, đang muốn hỏi lại báo thú vài câu, thì cảnh sắc chân trời đột nhiên đại biến.
Không trung đột nhiên ảm đạm, một đạo lục tuyến ở tận cùng chân trời quỷ dị hiện ra, đồng thời trong chớp mắt to lên gấp vài lần, đồng thời hóa thành sương mù xanh biếc cuồn cuộn lao về phía Hàn Lập.
Hàn Lập trong lòng kinh hãi, thần niệm lập tức tràn ra đồng thời linh lực trong cơ thể cuộn lên tập trung vào mắt, lam quang trong mắt chớp nháy liên tục.
Nhất thời sương mù vốn là mơ hồ không rõ thì tại trong mắt lại biến thành rõ ràng, bên trong sương mù là dày đặc từng con ma thú màu sắc xanh vàng.
Những con ma thú này thân bướm đầu sư tử, mỗi một con chỉ lớn khoảng mấy thước, nhưng thân thể dài, trên người bao phủ lông màu vàng xanh, hai mắt đỏ tươi như máu.
"Điệp Vĩ thú! Bọn chúng thế nào lại xuất hiện ở chỗ này, trùng triều mà ngươi nói chính là bọn chúng?" Hàn Lập vẻ mặt chợt trầm xuống, hướng nữ đồng hỏi.
Tuy rằng kịch độc Điệp Vĩ thú đối với Hợp Thể tu sĩ bình thường rất có uy hiếp, Lũng gia lão quái như vậy cũng sợ hãi ba phần, nhưng hắn lại tu luyện Vạn Độc Hỗn Nguyên thân, loại này thần thông từ lâu đã là vạn độc bất xâm, đối với Điệp Vĩ thú lại chẳng hề sợ hãi.
"Không phải là bọn chúng, là đằng sau." Nữ đồng vẻ mặt lại không giảm đi ngưng trọng, ngược lại khẩn trương tay chân hướng về một nơi hét lớn lên.
"Đằng sau?" Hàn Lập ngẩn ngơ, không khỏi lại hướng ra phương xa sương mù tỉ mỉ nhìn lại, kết quả một lát sau, khuôn mặt đột nhiên đại biến.
Chỉ thấy đằng sau sương mù không biết từ lúc nào lại xuất hiện thêm một mảng mây màu tím, ban đầu chỉ là một tầng mỏng trả ra chừng mấy dặm, thế nhưng chỉ sau mấy lần thở, mảng mây tím kia đã trải khắp đất trời, đem hơn nửa bầu trời che kín, nhìn giống như vô biên vô hạn.
Sương mù màu lục cùng mảng mây màu tím vừa tiếp xúc, lại phát ra
"Két két"!
Hai người đồng thời nhìn lại, hàng vạn Điệp Vĩ thú khoảnh khắc từ trong sương mù rơi xuống như mưa, mà bên trong mảng mây màu tím đồng dạng có rất nhiều những con trường trùng dài như cái đũa đua nhau rơi xuống.