Đâu Nguyên các là một nơi chuyên dùng để cao giai tu sĩ bàn bạc, nơi này chủ yếu là vì thể diện của một vị trưởng lão Hợp Thể kỳ Thiên Uyên thành, cho dù là ai cũng cấp cho nơi này vài phần mặt mũi, tuyệt không dám gây sự, đánh nhau ở đây. Cho nên danh khí nơi này tại Thiên Uyên thành cũng không tệ. Bình thường, nếu tu sĩ bình thường nào đó muốn mở giao dịch hội nhỏ hoặc bàn bạc chuyện tình có chút bí ẩn thì đều thuê một tầng trong lầu các để người tham gia yên tâm.
Sau khi phi hành một lúc, phía trước bỗng nhiên xuất hiện một phiến rừng rậm rộng chừng trăm mẫu.
Trung tâm rừng rậm, bất ngờ có ba bốn lầu các lớn. Lầu các lớn nhất cao chừng ngàn truợng, độ cao không hề thấp so với một số thạch tháp ở Thiên Uyên thành, ba tòa lầu các còn lại cũng cao đến ba bốn trăm trượng, từ xa nhìn lại có chút hùng vĩ.
Hàn Lập vừa thấy những kiến trúc này thần sắc không đổi nhưng độn quang lại nhanh hơn gấp bội.
Lúc này, mấy tên tu sĩ Nguyên Anh kỳ mặc hoàng bào đang canh giữ ở lối vào tòa lầu các cao nhất tán gẫu chuyện gì đó. Đột nhiên, đám người này cảm thấy mắt hoa lên một trận, dường như có thứ gì đó từ giữa chợt lóe bay qua tiến vào trong cánh cửa. Mấy tên tu sĩ ở đây không ai nhìn rõ thứ đó là gì.
Lần này, mấy tên thủ vệ nhất thời kinh hãi thất sắc.
Có mấy người vội vàng quay đầu lại nhìn vào trong cửa, cũng có người nhấc tay lên, linh quang chớp động, giữa ngón tay xuất hiện phù lục cảnh báo. Đúng lúc này, từ trong cửa truyền ra một tiếng hừ lạnh, một cỗ linh áp cường đại từ bên trong tuôn ra.
Mấy tên thị vệ chỉ cảm thây không khí gần đó như đông cứng lại, thân hình lập tức bị một cỗ vô hình cự lực đè lên, thân thể theo đó mà không thể nhúc nhích chút nào.
Đám người không khỏi kinh hoảng một trận.
Lúc này, bọn họ mới nhìn rõ trong đại sảnh tâng một không biết từ khi nào xuất hiện một bóng người mặc áo xanh. Mặc dù thân ảnh này đứng xoay lưng về phía bọn họ nhưng linh áp trên thân người kia phát ra cực mạnh, đối với bọn họ mà nói thì quả thực giống như ma thần, khiến mấy tên vệ sĩ đều đổ mồ hôi.
"Ta đến đây tìm bằng hữu, các ngươi trong khoảng thời gian này không cần làm gì cả, cứ đàng hoàng ở chỗ này là được. Ta tìm được người, hiển nhiên sẽ rời đi."Nhân ảnh không quay đầu lại mà chỉ thản nhiên nói một câu, trong giọng nói tràn đầy vẻ áp bức, không thể không nghe lệnh.
Sau một khắc, thân hình nhân ảnh thoáng mơ hồ một chút liền không coi cấm chế trong lầu các ra gì mà biến mất trên hư không. Trong nháy mắt, khi nhân ảnh biến mất, mấy tên thủ vệ chỉ cảm thấy cự áp trên người buông lỏng, lần nữa khôi phục hành động.
"Vị tiền bối này là người phương nào sao dám trực tiếp xông vào Đâu Nguyên các? Chẳng lẽ không biết chủ nhân bổn các là ai sao?"Một gã thủ vệ tuổi còn trẻ trong nháy mắt khi khôi phục tự do, không khỏi kinh sợ hét lớn.
Mấy người khác mặc dù miệng không nói gì, nhưng sắc mặt hiển nhiên cũng cực kỳ khó coi.
"Hừ, ngươi nên ngậm miệng lại thì tốt hơn, coi chừng dẫn đến họa sát thân đó."Một lão giả đầu đầy tóc xanh lên tiếng, sắc mặt sau khi âm tình bất định một lát, đột nhiên thấp giọng cắt đứt lời tên đồng bạn trẻ tuổi kia.
"Đạo hữu, ngươi nói vậy là có ý gì, chẳng lẽ ngươi nhận ra người này?"Tên thủ vệ trẻ tuổi kia nghe vậy ngẩn ngơ một chút nhưng một vị trung niên nam tử thoạt nhìn có chút già dặn bên cạnh lại giật mình hỏi một câu.
"Không sai, mấy người các ngươi đều gia nhập bổn các không lâu, không nhận ra vị tiền bối này cũng không có gì ngạc nhiên, nhưng năm đó ta đã từng ở xa gặp qua vị tiền bối này một lần. Vị tiền bối này là một tu sĩ Hợp Thể trung kỳ, tu vi so với lão nhân gia các chủ thì còn cao hơn một tầng. Chúng ta đắc tội chẳng phải là tự tìm đường chết sao."Lão giả sau khi thở dài một hơi mới ngưng trọng nói.
"Cái gì, tu sĩ Họp Thể trung kỳ?"Những thủ vệ khác vừa nghe lời ấy đều hít một ngụm lương khí, còn thủ vệ trẻ tuổi mới vừa hét lên sắc mặt thoáng cái liền trắng bệch.
Tu sĩ Hợp Thể kỳ nếu ra tay với bọn họ thì tuyệt đối dễ dàng giống như giết con kiến.
Thủ vệ trẻ tuổi nọ càng nghĩ càng sợ!
"Họ Hàn, lại là tiền bối Hợp Thể trung kỳ. Chẳng lẽ vị tiền bối này là...."Nam tử già dặn kia sau khi hết giật mình, dường như nghĩ tới điều gì, thoáng cái liền thất thanh nói.
"Hắc hắc, đạo hữu cũng biết sao?""Không sai, chính là vị Hàn tiến bối nghe đồn hai năm trước đã chết. Hiện tại vị tiền bối này bình yên xuất hiện nơi đây, vậy thì lời đồn hiên nhiên chỉ là lời đồn."Lão giả vuốt râu, gật đầu nói.
"Nhưng trên người vị tiền bối này đầy sát khí, dường như có ý định không tốt, sợ rằng không chỉ đơn giản chỉ là đến tìm người. Vạn nhất xảy ra chuyện gì thì quy tắc bổn các chẳng phải sẽ bị huỷ sao?"Thủ vệ trẻ tuổi kia thì thào hai tiếng.
Vừa nghe lời ấy, sắc mặt những người khác lần nữa biến đổi, trong mắt đều hiện một ý sợ hãi.
"Hàn tiền bối đến đây làm gì thì đâu phải chúng ta có thể quản, ngay cả hủy Đâu Nguyẻn các thì các chủ cũng không vì vậy mà trách tội chúng ta. Quy tắc chỉ áp dụng cho tu sĩ bình thường, há có thể áp dụng đối với tồn tại như vị Hàn tiền bối này."Lam phát lão giả khẽ cười một tiếng liền trở lại vị trí trước đó rồi không nói thêm gì nữa.
Nghe lão giả nói thế, những thủ vệ khác cũng liên tục gật đầu nói phải, không hề bàn luận chuyện mới vừa rồi, phảng phất tất cả mọi chuyện từ trước đến giờ đều không phát sinh. Chỉ có thủ vệ trẻ tuổi là còn có chút thất thần, thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn vào trong cửa.
Cơ hồ cùng lúc đó, trong đại sảnh một tầng lầu các bị cấm chế bao phủ nghiêm ngặt đang có bảy, tám nam nữ vây xung quanh một bạch bào nữ tử, bộ dáng dường như đang khuyên giải gì đó. Bạch bào nữ tử nọ da thịt trong suốt như tuyết, mắt phượng mày ngài nhưng thần sắc lại lạnh như băng.
Đúng là Băng Phượng bị yêu cầu tham gia tụ hội nơi đây.
Nàng vừa đến đây, kết quả không thấy người nào mở hội, hơn nữa nếu cảm thấy không ổn nguyên bổn sẽ lập tức rời đi, nhưng lại không ngờ lại bị người khác phát động cấm chế phong tỏa cả tầng lầu. Tiếp đó, những người tham gia hội này bắt đầu thay phiên khuyên bảo nàng, bộ dáng như sớm đã bị Thanh Long mua chuộc.
"Phượng đạo hữu, nói đến Băng Phượng chi thân của muội thì xem như cũng có chút sâu xa với Hắc Phượng nhất tộc của chúng ta, nếu không mấy ngày này tỷ tỷ ta cũng không ở đây chu toàn cho muội và Thanh Long tiền bối. Nhưng muội cứ như thế này thì có thể sẽ khiến Thanh Long tiền bối tức giận. Lấy thần thông Hợp Thể trung kỳ của Thanh Long tiền bối, nếu muốn áp bức muội thì muội ngay cả chút lực phản kháng cũng không có, không bằng đáp ứng cho rồi. Lấy thân phận địa vị của Thanh Long tiền bối mà so với Hàn tiểu tử xui xẻo kia cũng không kém hơn chút nào, muội cần gì phải cố giữ mình như thế."Người nói là một thiếu phụ xinh đẹp mặc váy đen, trên trán ẩn hiện sát khí. Đúng là nữ tử Tiểu Hồng của Hắc Phượng tộc, nhiều năm trước bị Hắc Phượng Yêu vương ra lệnh bế quan, hiện tại lại xuất hiện trong Thiên Uyên Thành, bộ dáng xem ra tu vi đã tăng tiến không ít.
Những người khác đều là người của Nhân Yêu lưỡng tộc, hơn nữa hoặc ít hoặc nhiều đều quen biết Băng Phượng, giờ phút này bộ dáng đang cố sức làm bà mối. Yêu tộc ở nơi này tự nhiên là vì sau khi Ma tộc công thành, trong thành đã hủy ranh giới phân chia hai tộc, hai bên cũng có thể đến khu vực của nhau.
Ngay cả khi như vậy, một số tồn tại bình thường của hai tộc cũng không vô cớ chạy đến khu vực đối phương, chỉ có tồn tại cao giai mới có thể không thèm để ý mà vãng lai. Mấy tên Yêu tộc trong này trên cơ bản đều là tu sĩ Luyện Hư kỳ, hiển nhiên hoàn toàn có tư cách xuất hiện nơi đây.
Bất quá đề tài của bọn họ không có gì mới, vẫn là không ngừng nói Thanh Long thượng nhân là tu sĩ Hợp Thể kỳ, song tu tự nhiên là chuyện tốt, cực kỳ có lợi cho hai bên, trong thành không biết có bao nhiêu nữ tu đối với chuyện tốt này có mơ cũng không thấy.
Nhưng, vô luận Tiểu Hồng nói gì hay những người khác khuyên bảo ra sao đi chăng nữa, Băng Phượng giống như không hề nghe thấy, cứ ngồi trên ghế không nói một lời nhưng khuôn mặt lại hiện ra một tầng hàn ý, cơ hồ có thể trực tiếp ngưng kết ra băng sương.
"Băng Phượng muội muội, những lời nên nói thì mấy người tỷ tỷ cũng nói hết rồi, hiện tại muội cũng nên quyết định đi. Cuối cùng muội có nguyện ý song tu với Thanh Long tiền bối hay không?"Tiểu Hồng thấy cảnh này hiển nhiên thầm nhíu mày, sau một lát liền khoát tay ngăn mấy người khác lại, thanh âm bỗng nhiên trở nên có chút âm trầm.
Mấy người xung quanh hiển nhiên lấy nàng làm chủ.
"Đạo hữu cho dù nói hay đến thế nào đi nữa thì ta cũng không đồng ý. Ta thật ra có chút kỳ quái, đạo hữu thân là một thành viên Yêu tộc, chẳng lẽ không biết đạo lý Nhân Yêu khác đường là quy tắc của đại tộc, như thế nào ngươi cứ mở miệng ra là nhắc đến Thanh Long thượng nhân uy hiếp ta, không sợ sau khi trở về sẽ bị Hắc Phượng Yêu vương đại nhân trị tội sao?"Băng Phượng rốt cục thần sắc vừa động, nhưng lời nói lại bén nhọn giống như đao kiếm, đâm thẳng về phía yêu nữ Tiểu Hồng.
Tiểu Hồng vừa nghe nói thế, sắc mặt hơi đổi nhưng lập tức khôi phục như thường, một tay vuốt tóc, âm điệu trở nên vô cùng lãnh đạm, khẽ cười nói:
"Băng Phượng muội muội còn không biết, trong người Thanh Long tiền bối nguyên bổn có linh huyết của Yêu tộc nhất mạch chúng ta, nguyên bổn xuất thân nửa người nửa yêu. Bất quá, lúc đầu lão nhân gia chọn ở lại Nhân tộc cho nên mới trở thành đại trướng lão Cửu Tinh tông, cho nên tỷ tỷ ta căn bản không lo lắng việc này. Huống hồ, cho dù không có chuyện Thanh Long tiền bối là nửa yêu thì hiện tại Nhân Yêu hai tộc đang phải liên thủ kháng địch, mấy vị trưởng lão Hợp Thể kỳ và tộc chủ cho dù biết cũng sẽ xem như không biết. Bất quá, câu trả lời của muội khiến cho tỷ tỷ ta rất thất vọng, chuyện ở đây chỉ có thể thả tay giao cho người ngoài.""Giao cho người ngoài?"Băng Phượng nghe được lời ấy trên mặt không khỏi trắng bệch, dường như đã biết ý tứ đối phương.
Quả nhiên, Tiểu Hồng lập tức quay người hướng cánh cửa bên cạnh cung kính nói:
"Thanh Long tiền bối, ta đã cố hết sức, nhưng xem ra Băng Phượng đạo hữu vẫn cần tiền bối tự mình khai thông.""Nếu tiểu Băng Phượng này vẫn mê muội như vậy thì lão phu cũng chỉ có thể tự mình ra tay, nhưng loại thủ đoạn này lão phu nguyên bổn không muốn sử dụng."Một thanh âm lo lắng của nam tử từ sau cánh cửa truyền ra, tiếp theo cánh cửa tự mình mở ra, từ bên trong đi ra một cẩm bảo nam tử.