Trong hắc động chợt lóe ngũ sắc hà quang, thân ảnh Thiên phượng liền biến mất không thấy. Lấy thiên phú thần thông không gian của bản thân Thiên phượng, cộng thêm kinh nghiệm Hàn Lập nhiều lần tiến vào khe không gian, hiển nhiên sẽ không để tâm đến
"tiết điểm" Ma tộc này.
Ngay cả ma tôn bình thường cũng có thể phá giới mà đến, hắn thông qua tiết điểm này chắc cũng không có chuyện gì. Duy nhất khiến hắn cảm thấy kiêng kỵ có lẽ chính là sợ đầu bên kia của tiết điểm có tồn tại đỉnh cao nào đó của Ma tộc, hẳn là vừa chui ra là phải đánh nhau một trận.
Bất quá lấy kích cỡ của
"tiết điểm" này mà nói thì khả năng kia cực kỳ thấp, cơ hồ có thể bỏ qua.
Quả nhiên, Thiên phượng nghênh đón ma phong được một lát, sau khi liên tiếp phá khai mười mấy vách ngăn do không gian chi lực hình thành, phía trước bỗng nhiên sáng ngời.
Hàn Lập mừng rỡ, Thiên phượng sau khi dùng sức vỗ cánh một cái, ngoài thân chợt lóe hà quang, thân hình thoáng cái liền trở nên mờ nhạt không thấy.
Ở một đầu kia tiết điểm bất ngờ lại là một phiến hôi sắc sa mạc.
Trên mặt đất đối diện với tiết điểm là hai trạm canh gác thẳng tắp màu đen, bên trong mơ hồ có mười mấy vệ sĩ Ma tộc đang nhin về phía tiết điểm. Sau thời gian vài lần hô hấp, không gian chi lực thu lại, Thiên phượng liền vô thanh vô tức chợt lóe xuyên qua tiết điểm, thoáng một cái liền trực tiếp độn xa hơn trăm trượng, biến mất vào hư không.
Vệ sĩ Ma tộc trên hai tòa kiến trúc màu đen này tu vi cao nhất cũng chỉ là Nguyên Anh kỳ, hơn nữa thủ hộ tại nơi này nhiêu năm vẫn chưa từng có chuyện gì phát sinh, tâm trí sớm đã trở nên thả lỏng, căn bản không phát hiện ra điều gì dị thường.
Thiên phượng chợt lóe hiện lên cuối chân trời, ngoài thân sau khi lưu chuyển hà quang mờ nhạt bỗng biến ảo thành hình người.
Hàn Lập khẽ thở dài một hơi, xoay người lại nhìn về phía tiết điểm ở xa, thần sắc có chút khác thường. Lúc này đây, lẻn vào Ma giới không ngờ lại thuận lợi như vậy, mấy chuẩn bị ban đầu cũng không dùng tới.
Hàn Lập hiển nhiên cực kỳ may mắn.
Lúc này hắn mới đánh giá khắp nơi, trong truyền thuyết về Ma giới của Nhân tộc, đây được xem là nơi núi đao biển máu, chém giết liên miên. Nhưng, trước mắt hắn lúc này chỉ có cao màu vàng nhạt, không có một chút gợn mây nào, hết lần này tới lần khác lại có ba mặt trời màu đỏ. Ngoại trừ điều đó ra thì cảnh sắc còn lại cũng không khác gì so với Linh giới, mà điểm khác biệt duy nhất chỉ là linh khí nơi này thưa thớt hơn Linh giới rất nhiều, trong hư không thản nhiên phiêu đãng ma khí.
Bất quá, ma khí nơi này cũng không rõ ràng, nếu không cẩn thận để ý thì thậm chí không thấy.
Điều này lại càng khiến Hàn Lập có chút ngoài ý muốn.
Bất quá, chuyến đi này không phải để nghiên cứu Ma giới mà là có mục đích quan trọng khác. Cho nên sau khi quan sát sơ một lượt hắn liền lầm rầm niệm chú, theo đó ma giáp trên người lần nữa hiện lên, cũng tuôn ra lượng lớn ma khí đen kịt bao phủ thân hình hắn vào trong. Chưa dừng ở đó, hắn tiếp tục bắt quyết, đem khí tức Nhân tộc trên người nhất thời thu lại không còn chút gì.
Hàn Lập quát khẽ một tiếng, trên người hiện ra lân phiến màu vàng nhạt, ma khí trên người đảo một cái liền biến thành màu tối đen, đồng thời hắc mang trên trán chợt lóe, yêu mục thứ ba chớp động hiện lên.
Hàn Lập giang rộng tay chân, khẽ mỉm cười.
Hiện tại, khí tức của hắn đã hoàn toàn cải biến thành khí tức của cao giai Ma tộc, chỉ cần không gặp phải ma tôn cùng giai thì chắc hẳn không ai có thể dễ dàng nhận ra thân phận Nhân tộc của hắn.
Biến thân xong, Hàn Lập không dám trì hoãn ở nơi này lâu, ma khí gần đó quay cuồng một trận, lập tức hóa thành một đoàn hắc phong cuồn cuộn bay về phía xa. Sau một khắc, hắn liền bay ra khỏi phiến sa mạc tới trên bầu trời một vùng núi rừng màu xám.
Vừa tiến vào nơi đây, ma khí so với ban đầu ngưng tụ hơn, mặc dù chỉ tăng thêm một chút nhưng cũng khiến Hàn Lập nhận ra phán đoán ban đầu của mình không sai. Trình độ tinh thuần của ma khí ớ Ma giới quả nhiên cũng giống như linh khí ở Linh giới.
Không chút dừng lại, hắn tiếp tục thúc dục hắc phong bay đi.
Cứ như thế, hắn phi hành suốt một ngày một đêm không ngừng nghỉ.
Dọc đường đi, hắn chẳng những bay qua khu vực đồi núi mà còn xuyên qua một hồ nước lớn và mấy phiến sơn mạch liên miên. Cũng không biết nguyên bản Ma giới vốn hoang vu hay là hướng đi của hắn không đúng mà một đường đi tới ngoại trừ gặp một số đê giai ma thú ra thì vẫn không đụng tới bât kỳ một Ma tộc nào.
Điều này khiến tâm tư Hàn Lập thả lòng đôi chút, giảm bớt vài phần cảnh giác.
Đến ngày thứ tư, Hàn Lập rốt cục dừng lại trước một ngọn núi nhỏ quan sát mấy tên trung giai ma vật thân người đâu ngựa đang chém giết lẫn nhau.
Đám ma vật kia tay cầm mộc côn, thân khoác da thú cao hơn mười truợng, bộ dáng vô cùng hung ác, nhưng dường như đã có linh trí nhất định. Sát một bên đó là một con hắc sắc ma thú hình thái phảng phất cọp răng kiếm đang nằm không nhúc nhích.
Hiển nhiên, đám ma vật này vì con mồi kia mà tranh đoạt đến mức ta sống ngươi chết.
Hàn Lập thấy vậy liền mừng rỡ, lúc này hắc phong hạ xuống, tiện tay thả ra vài đạo kim sắc điện hồ đánh ngất mấy tên ma vật. Sau đó, đánh ra một trảo, một gã ma vật lập tức bị hút vào tay, năm ngón tay hướng thiên linh cái nắm chặt lấy.
Hai mắt nhắm lại, hắc mang trên năm ngón tay chớp động liên hồi, nhất thời thi triển thủ pháp sưu hồn, bắt đầu dò xét ký ức của ma vật này.
Quả nhiên gần đúng so với hắn dự đoán.
Những ma vật này bất quá chỉ vừa mở ra linh trí, mọi thứ vẫn còn vô cùng hỗn loạn, căn bản không có gì nhiều để khai thác. Bất quá, cũng may là khu vực mà hắn muốn tìm lại có trong đó, mà bộ dáng lại không quá xa.
Hàn Lập thở dài một hơi, kim hồ nhất thời xẹt một cái, tên ma vật trong tay nhất thời bị điện quang bao phủ mà biến thành tro bụi. Không riêng như thế, kim hồ sau khi bắn xuống, một tiếng sét nổ ra biến tất cả ma vật đang hôn mê và thi thể ma thú kia thành tro bụi.
Hắc phong nổi lên, Hàn Lập thay đổi phương hướng tiếp tục phi hành về phía xa!
Sau vài canh giờ, khi đã thoát ly khỏi phiến sơn mặt, trước mặt hắn chợt xuất hiện một cái hạp cốc thật lớn, dõi mắt khó mà nhìn thấy phía cuối.
Hắc phong tan đi, thân ảnh Hàn Lập lần nữa xuất hiện hiện trên hư không hạp cốc, lướt mắt nhìn xuống phía dưới. Chỉ thấy hạp cốc bên duới rộng chừng mấy trăm trượng, cuồng phong không ngừng gào thét, cát vàng mịt mù, bộ dáng sâu không lường được.
Hàn Lập phất tay lên, ngoài thân chợt lóe hôi sắc hà quang, không chút sợ hãi hướng đáy cốc rơi xuống. Cuồng phong vừa tiếp xúc với hôi sắc hà quang lập tức như trâu xuống biển, một đi không trở lại, nhưng càng đi xuống nhiệt độ lại càng thấp, hàn khí càng ngày càng dày đặc hơn, thậm chí ngay cả vách núi hai bên cũng ngưng kết thành một lớp sương trắng. Hàn Lập hiển nhiên sẽ không sợ hãi chút hàn khí ấy, sau khi xâm nhập sâu hơn ngàn trượng, rốt cục cũng đến đáy hạp cốc. Kết quả phía dưới là một phiến lam quang, ngoài ra còn có một con sông băng dài hẹp.
Theo lý thuyết thì nhiệt độ lạnh như thế thì nước sông bình thường hiển nhiên đã sớm đóng băng mới đúng. Nhưng bề mặt con sông này lại không có hàn băng nào mà bản thân nó chỉ lẳng lặng phát ra lam quang nhè nhẹ, hai bên bờ thì hoàn toàn trong suốt nhưng lại kết thành một lớp băng dày. Mà phía trên cao cách sông băng mấy chục trượng lại toàn là cuồng phong gào thét, phảng phất như hai thế giới khác nhau.
Hàn Lập huyền phù bên bờ sông một lát, ánh mắt phảng phất có thể nhìn thấu đáy con sông, trên mặt hiện lên một tia kinh ngạc.
"Hắc hắc, sông này quả nhiên có chút cổ quái, phía trên yên tĩnh như thế, nhưng phía dưới lại chảy cuồng bạo giống như thác nước, hẳn là con sông nối thẳng vào sâu trong trong đất. Kỳ hàn chi lực nơi này dường như cũng có chút danh khí."Một hồi lâu sau, Hàn Lập thu ánh mắt lại, tự nói hai câu.
Đúng lúc này, đột nhiên phía trên phát ra hai tiếng hống, hai đạo lam quang từ đó bắn nhanh ra, tốc độ vô cùng nhanh, chợt lóe liền tới trước mặt Hàn Lập.
Đúng là hai con lam sắc phi xà toàn thân trong suốt, đầu tam giác, đầu có mào gà màu đen, vừa nhìn thì biết là độc vật vô cùng!
Sắc mặt Hàn Lập trầm xuống, thân hình bất động, nhưng hai cánh tay chỉ mơ hồ liền bắt lấy hai lam sắc phi xà vào tay, không chút do dự bóp chặt.
Hai con phi xa ngay cả kêu cũng không kịp phát ra, lập tức mất mạng.
Hàn Lập lại phất tay lên, đem thi thể phi xà ném xuống nước.
Một màn kinh người xuất hiện, thi thể hai con rắn đầu tiên là phát ra một tiếng giòn tan, trong nháy mắt bị một lớp băng bao phủ, tiếp đó liền chậm rãi chìm xuống sông, trong nháy liền thoát khỏi tầm mắt.
Hàn Lập thấy cảnh này hai mắt nhắm lại, bắt đầu dùng thần niệm cảm ứng dòng nước.
Một lát sau, trên mặt lộ ra vẻ hài lòng.
"Không sai, quả nhiên đã bị cuốn trôi, mặc dù không biết thông đến nơi nào, nhưng nghĩ chắc hẳn thứ bị ném xuống cũng khó có người phát hiện ra."Hàn Lập thì thào nói, tay lật lại.
Linh quang chợt lóe, một cái hộp gỗ trắng noãn nhu ngọc nhất thời xuất hiện trong tay. Thần sắc có chút không nỡ nhìn hộp gỗ, nhưng cuối cùng hắn vẫn cắn răng đem hộp gỗ trong tay ném xuống sông.
Một màn tương tự xuất hiện.
Trong nháy mắt hộp gỗ lập tức bị một lớp băng bao phủ, sau đó từ từ chìm xuống nước.
Hàn Lập dõi mắt nhìn vào chỗ sâu trong dòng nước không nói lời nào.
Nửa canh giờ sau hắn mới thở đài một hơi rồi thu ánh mắt trở lại, vẻ tiếc nuối trên mặt cũng giảm đi vài phần. Giờ phút này, cái hộp gỗ kia đã sớm bị sông băng dưới đất cuốn trôi mất tích.
Mặc dù có chút đáng tiếc, nhưng trong Trấn Ma Tỏa còn có hai lão ma, sớm ném xuống nó đi thì tốt đúng là tốt hơn nhiều. Mặc dù không biết hai lão ma này có khả năng nhìn lại ánh mặt trời hay không, nhưng từ nay về sau bọn họ không dính dáng gì tới mình nữa. Bất quá, Ma giới không phải là nơi có thể ở lâu, bản thân cũng nên trở về Linh giới thì tốt hơn.
Hàn Lập thầm định giá như thế, lúc này không hề chần chờ gì nữa, thân hình xoay chuyển, ngoài thân tuôn ra hôi hà, hóa thảnh cuồng phong bắn lên trời cao. Đồng thời, trong không gian hộp gỗ sâu dưới sông băng, Xa Kỵ Cung đang ngồi xếp bằng trong một gian thạch thất hai tay bắt quyết, ngoài thân chớp động hắc bạch quang mang, dường như đang vận công tu luyện. Cũng trong lúc này, trong một thạch điện thần bí khác, Phong Tà ngồi ngay ngắn trên một bồ đoàn cũng hành động tương tự.
Hai người này hiển nhiên không hề hay biết chuyện phát sinh bên ngoài hộp gỗ, nếu không hơn phân nửa là đã đứng dậy mắng to Hàn Lập.
Dù sao đi chăng nữa, hành động Hàn Lập cẩn thận làm ra lọai sự tình này vô tình lại lật đổ mưu đồ chiếm đoạt một nửa Hỗn độn nhị khí khác của hai người, trong lúc nhất thời đã làm đảo lộn tất cả mọi thứ.