Kỳ lân toàn thân ô quang chớp động, bên ngoài thân hơi lộ vẻ mơ hồ nhưng cũng chỉ là một cái hư ảnh mà thôi. Bất quá đối mặt với hư ảnh này, Tiêm Tiêm vẫn ngưng trọng dị thường, giơ tay nhằm hư không điểm một cái, vô số ký hiệu màu đen quỷ dị bay ra rồi tiến vào trong hư ảnh Mặc kỳ lân không thấy bóng dáng. Nhất thời Mặc kỳ lân nguyên bổn nhìn như hung thần ác sát, trong nháy mắt hung quang dịu đi cuối cùng thân hình hạ xuống hoá thành một đoàn hắc quang bay đến.
"Phốc phốc" một tiếng, Tiêm Tiêm cùng thanh sắc Kỳ lân tất cả đều bị hắc quang bao phủ trong đó, che kín.
"Hắc hắc, may mắn năm đó ta còn nhớ rõ đầu chỗ chỗ an táng Kỳ lân này nên mới có thể dùng tàn thi khí của nó mà luyện hoá ra bảo vật này. Bởi vì ngươi cùng ta có quan hệ công sinh, cùng có Kỳ lân khí tức nếu không lấy tu vi của ngươi bây giờ không những không khu động được bảo vật này mà ngược lại còn bị phản phệ."Thanh sắc Kỳ lân cười hai tiếng nói.
"Chính là vì quý trọng như thế nên ta mới không nỡ sử dụng bảo vật này bây giờ, nếu không lấy uy năng của nó thì ít nhất tại thời khắc mấu chốt có thể cứu ta một mạng."Tinh Tộc nữ tử cười khổ một tiếng nói. Bất quá nói thế nhưng nữ tử này cũng không chần chờ gì nữa, thân hình vừa động, trong đám hắc quang chớp động mà nhập vào trong ma khí.
Hai người cũng không biết, ngay khi họ tiến vào trong ma khí không lâu, đột nhiên từ sườn núi phụ cận có một vật to bằng quyền đầu màu xám trắng bay lên. Vật này mặc dù không lớn, mặt ngoài chợt như hoá lỏng, mặt ngoài tấc tấc nứt ra rồi hoá thành một con Kim Giáp Trùng. Nó chợt loé lên rồi liền vô thanh vô tức bay vào trong thông đạo ma khí đồng thời lúc đó Hàn Lập cũng lặng lẽ xuất hiện tại một gian đại sảnh, hai mắt nhìn vào trong đó đánh giá.
Đại sảnh này hình tròn, rộng lớn vô cùng, đường kính chừng hơn năm trượng. Tại trung tâm đại sảnh, ngoại trừ một cái kim sắc pháp trận rộng hai mươi mấy trượng thì bốn phía còn có mười hai cây cột đá đen nhánh cao mấy trượng đứng đó. Phía trên có điêu khắc một số yêu ma mặt mũi hung tợn dị thường. Từ đồ án này phun ra một luồng ma khí đen nhánh nhằm hướng trung tâm pháp trận thổi đi. Mà trung tâm pháp trận này có một cái giường lớn đỏ như máu, phía trên có một Cự viên màu đen dài mấy trượng đang nằm.
Con vượn này răng nanh lòi ra, tứ chi dài, đầu trọc ba cái sừng hoàng quang loè loè. Trong ngực nó có một vết thương màu tím, miệng vết thương rộng bằng cỡ đầu lâu người thường, thậm chí có thể nhìn rõ ràng từng cái xương sườn cùng một trái tim màu đen đang nhảy lên không ngừng.
Cái quỷ dị chính là, hai mắt Cự viên nhắm nghiền, bên ngoài thân ô quang chớp động đem ma khí bốn phía hút vào trong cơ thể mà cái giường màu đỏ như máu phía dưới thì có một tầng huyết vụ quay cuồng cũng không ngừng hướng về phía Cự viên cuốn đến.
Hàn Lập đứng ở cửa, lạnh lùng nhìn chăm chú vào đại sảnh nhưng cũng không có ý tứ muốn động thủ chút nào. Giờ phút này, thân hình hắn hoàn toàn bị hư hoá, coi như là người gần trong gang tấc cũng khó có thể phát hiện ra hắn. Bất quá đối mặt với một gã Hợp Thể Kỳ trung giai Hàn Lập vẫn không dám dễ dàng vọng động cho nên hắn đến bây giờ vẫn bảo trì khoảng cách, yên lặng quan sát kẻ trước mắt. Tuy nhiên sau khi Kim Giáp Trùng từ sườn núi bay ra tại bên ngoài động phủ thì thần sắc Hàn Lập có chút động, trong mắt hàn quan chợt loé liền khôi phục như thường.
Lúc đầu trước khi tiến vào nơi đây, vì ngừa vạn nhất hắn đã thần không biết, quỷ không hay để lại một con Phệ Kim Trùng ở bên ngoài. Đương nhiên con trùng này bị một tia thần niệm của hắn phụ thân, mà cũng chính là sau khi cắn nuốt thạch độn mà sinh ra biến dị. Lại nói tiếp, Phệ Kim Trùng này từ sau khi biến dị thì thân thể càng thêm cứng rắn, trọng lượng cũng nặng hơn, nhất là sau mấy trăm năm sử dụng nguyên cứu, Hàn Lập đã phát hiện ra nhiều loại thiên phú dị bẩm mới của nó. Một trong số đó chính là khả năng liễm khí hoá thạch.
Loại thiên phú biến dị này do Hàn Lập tại một lần tu luyện kỹ xảo thao túng thần niệm mà vô ý phát hiện ra. Loại Phệ Kim Trùng này sau khi chui vào trong thổ thạch thì lại có thể phun ra một cỗ thổ linh lực quỷ dị, có thể xảo diệu mà cùng thổ thạch phụ cận hoá thành một thể. Theo đó, trừ phi chính là hữu tâm nhận biết rõ về bí mật của Kim trùng này hoặc là chuyên môn tu luyện linh mục có thể trực tiếp khám phá ra thì người khác cho dù thần niệm cường đại đến mấy thì cũng chỉ cần nó ẩn núp trong thổ thạch không ra thì cũng không cách nào phát hiện ra điều dị thường.
Cũng bởi vì vậy nên Hàn Lập mới có thể dễ dàng độc thân xâm nhập vào dãy núi lớn như thế. Mặc dù bởi vì ma khí cách trở nên hắn không có cách nào thông qua Phệ Kim Trùng mà biết được chuẩn xác hành động của Tinh Tộc nữ tử nhưng thông qua thần niệm hắn mơ hồ cảm ứng được đối phương bây giờ cũng không có thành thật lưu ở bên ngoài, mà là có một ít hành động nho nhỏ. Đối với việc này, Hàn Lập cũng không cảm thấy quá mức kinh ngạc.
Nữ tử này ngay từ đầu đã đưa ra điều kiện dùng tài liệu của thánh giai ma thú để chữa trị Thiên Ngoại Ma Giáp thì hắn đã đoán được đối phương có thể ẩn tàng chút gì rồi. Nữ tử này rõ ràng không phải là Tinh Tộc nữ tử bình thường, tài liệu thánh giai ma thú cực kỳ hi hữu nhưng nếu chỉ vì một khối ma hạch thì hắn không đáng để đối phương phải hậu tạ như thế. Thậm chí là không tiếc đem bảo vật như Thiên Ngoại Ma Giáp tương tặng.
Nhất là sau khi tiến vào Ma Kim Sơn Mạch, bọn họ mấy lần gặp tao ngộ cực kỳ nguy hiểm mà nữ tử này vẫn không lộ ra vẻ buông tha chút nào. Vì vậy trong lòng Hàn Lập lại càng tám chín phần khẳng định rồi nhưng đối với chuyện này, hắn cũng không có gì tức giận.
Đối với Hàn Lập mà nói, chỉ cần nữ tử này không làm tổn hại đến lợi ích của hắn thì đồng thời thật sự có thể dựa theo quy ước định trước đó về dùng thánh giai ma hạch để chữa trị Thiên Ngoại Ma Giáp thì cho dù nàng có một chút tiểu động tác thì hắn cũng sẽ mắt nhắm mắt mở mà cho qua. Nữ tử này ngay cả có chút thần thông nhưng tu vi thấp như thế thì Hàn Lập tự hỏi có thể tuỳ thời nắm giữ được toàn cục.
Hàn Lập đứng ở cửa đại sảnh quan sát chừng một chén trà nhỏ công phu, rốt cục xác định gian đại sảnh này ngoại trừ cái pháp trận cùng mười hai cây cột thì không có bất cứ cấm chế gì khác mà Cự viên trước mắt cũng quả thật thân chịu trọng thương, hơn nữa đang ngủ say. Cứ như vậy mà nói, trước khi chuyện của Tinh Tộc nữ tử có mưu đồ gì được xác minh thì hắn cũng không ngại trước tiên đem đầu thánh giai ma thú này diệt sát thu lấy tinh hạch. Chỉ cần không phải cùng đối phương đối cứng mà nói, nếu đánh lén thì hắn tự hỏi có thể nhất kích diệt sát ma thú này. Hàn Lập trong lòng tự định giá như thế, trong mắt hàn quang chợt loé rốt cục quyết định động thủ.
Hắn hít một hơi sâu, hai tay áo bào run lên. Từ một tay thanh quang chợt loé, mười mấy viên châu màu xanh hiện lên trong tay còn tay kia đột nhiên lấy ra một tệp phù lạp rồi đồng thời hướng trước người ném đi, hai cái này đồng thời hiện lên ở trước người Hàn Lập. Tiếp theo trên người Hàn Lập kim quang chớp động rồi có hai con Kim sắc giáp trùng bay ra.
Sau khi làm xong hết thảy việc này, Hàn Lập mới đan thủ kết quyết, thân hình một chút từ trong hư hoá lặng yên trở lại như cũ. Trong quá trình này, mắt hắn nhìn không chớp chút nào vào hắc sắc Cự viên trong đại sảnh. Con vượn này vẫn nằm yên trên giường huyết sắc, căn bản không có chút phản ứng dị thường gì. Hàn Lập thần sắc hơi ngưng trọng, ngón tay nhắm điệp phù trước người điểm một cái.
Nhất thời đám phù lạp này đồng thời hướng bốn phía đại sảnh lặng yên trôi đi, sau đó ngân mang chợt loé lên mà lặng yên biến mất. Mười mấy viên châu cũng chậm rãi bay về phía cây cột màu đen nhưng khi bay đến đỉnh cây cột đó, đám thanh sắc viên châu này đều dừng lại, cứ như vậy mà trôi nổi tại đây không hề dị động.
Hai con Phệ Kim Trùng dưới sự điều động của thần niệm như quỷ mị ẩn núp cách pháp trận không quá mười mấy trượng. Sau khi làm xong hết thảy, Hàn Lập nhìn hắc sắc Cự viên một cái, thấy vẫn không có động tĩnh gì thì do dự một chút rồi đột nhiên một tay nhắm một góc đại sảnh hư không điểm ra. Linh quang chợt loé, một con hoả điểu màu bạc quỷ dị hiện lên, hai cánh vỗ một cái rồi biến mất không thấy.
Sau một khắc, trên đỉnh đầu pháp trận, hoả điểu màu bạc không một tiếng động hiện ra, trôi nổi giữa không trung không nhúc nhích. Hàn Lập sắc mặt ngưng trọng dị thường nhưng trong lòng quyết đoán dùng thần niệm thúc dục. Hoả điểu màu bạc trên bầu trời nghiêm miệng phun ra một cây kim ngân tế ti.
Đúng là Linh Tuyền Tà Quang!
Kim ngân tế ti độn tốc cực kỳ kinh người, cơ hồ vừa ra khỏi miệng thì đã xuất hiện ngay trên pháp trận. Pháp trận này quả nhiên không phải tự nhiên được bố trí ở đây. Trong đại sảnh chợt vang lên tiếng vù vù rồi đột nhiên một tầng huyết quang từ hư không hiện lên đem Cự viên phía dưới che chắn nghiêm mật nhưng kim ngân tế ti vừa tiếp xúc với màn hào quang này thì coi như không thấy mà trực tiếp xuyên thủng mà qua, sau khi chợt loé lên thì quỷ dị xuất hiện trên đầu Cự viên.
Chỉ thấy Linh Tuyền Tà Quang sẽ trực tiếp xuyên thủng đầu lâu mà qua. Mắt thấy loại tình hình một kích đắc thủ này, từ xa xa Hàn Lập cũng ngừng hô hấp một chút nhưng
"Đương" một tiếng.
Thân hình Cự viên nguyên bổn nhìn như không có vật gì che chắn đột nhiên được bao trùm bởi một tầng tử sắc chiến giáp nghiêm mật mà kim ngân tế ti sau khi kích lên mặt giáp che đầu Cự viên thì run lên mà bắn ngược lại, đồng thời phát ra thanh âm kim loại va chạm quỷ dị!
Xa xa Hàn Lập thấy vậy thì sắc mặt đại biến, lúc này không chút do dự đồng thời cũng không hề che dấu cái gì nữa, trên người kim quang chợt loé, đỉnh đầu nhất thời hiện ra một cái kim sắc pháp tướng ba đầu sáu tay. Trong lòng hắn yên lặng nói lẩm bẩm.
Ba đầu hai tay, hai mắt vừa mở lộ ra thần quang lành lạnh, sáu cánh đồng thời hướng lên không trung vung ra rồi hợp lại. Trong bàn tay to ánh vàng rực rỡ chợt loé lên rồi có thêm ba thanh cự kiếm.
Ba thanh đại kiếm này mặc dù tạo hình cổ phác, mặt ngoài đều có ký hiệu chớp động lưu chuyển nhưng hình thức và màu sắc lại bất đồng. Một cái mỏng như từ giấy, kim quang loè loè, một cái thân hẹp dài, thanh quang chói mắt. Cái cuối cùng dày đen nhánh như mực.
"Trảm."Hàn Lập cơ hồ dùng thanh âm trầm thấp không thể nghe thấy lành lạnh nói đồng thời hay tay kết quyết, hướng xa xa điểm một cái. Ba tiếng
"Phốc phốc phốc" truyền đến!
Ba đạo kiếm quang màu sắc bất đồng trảm ra rồi trong nháy mắt hợp nhất, hoá thành một đạo tam sắc lưu quang nhằm phía hắc sắc Cự viên trảm đến. Mà cơ trong lúc đó, mấy chục viên châu phía trên cây cột màu đen đồng thời rơi xuống, thanh quang chợt loé rồi phát ra tiếng nổ kinh thiên động địa.
Tiếng nổ như tiếng sấm!
Trong khoảnh khắc, chẳng những mười hai cây cột đen bị lôi điện đánh sụp vỡ mà cả toà pháp trận cũng bị điện hồ bao phủ trong đó. Màn màn hào quang và điện quang vừa tiếp xúc thì hình thành thế tửu quang cùng thanh hồ giằng co lẫn nhau. Mà màn hào quang màu tím cơ hồ lập tức phát ra tiếng gào vỡ chói tai cùng vô số thanh sắc điện hồ nhằm phía dưới hung hăng bổ tới, đồng thời hai con Phệ Kim Trùng đã đợi từ lâu cũng cùng tam đạo kiếm quang đồng thời kích tới, chợt loé lên thừa dịp mà vào.