"Tiêm tiêm!"Hàn Lập thì thào lặp lại một câu, gật đầu nói.
"Nếu ta không cần phải xâm nhập Ma Kim Sơn Mạch, hơn nữa chỉ cần thần thông của thánh giai ma thú này giảm đi thì nguy hiểm này cũng nên thử một lần. Nhưng phải nói trước, nếu đến lúc đó sự tình không phải như ngươi nói, hoặc là nguy hiểm quá lớn thì ta sẽ tùy thời từ bỏ việc này. Hơn nữa đến ngày Ma Kim Sơn Mạch mở ra thì ta hy vọng đạo hữu cùng ta đi một chuyến, ta sẽ bảo vệ. Điều cuối cùng, nếu thánh giai ma thú này thật sự có huyết mạch của Sơn Nhạc Cự Viên thì ta phải được một nửa chân linh huyết. Nếu những điều kiện này không được thỏa đáp ứng thì chúng ta không cần giao dịch nữa."Nói xong lời cuối cùng, thần sắc Hàn Lập trở nên nghiêm nghị.
"Không thành vấn đề, những điều kiện đó vãn bối đáp ứng."Tiêm Tiêm hơi tự định giá.
Thấy đối phương đáp ứng sảng khoái như thế, trên mặt Hàn Lập lộ ra vẻ tươi cười, không nói thêm gì, cổ tay run lên, nhất thời vòng trữ vật bay ra.
Tay điểm một cái.
Nhất thời một mảnh thanh sắc quang hà bay ra, mười mấy chai lớn nhỏ không đồng nhất, hộp gỗ, đồ vật gì đó,. bỗng nhiên xuất hiện giữa không trung.
Mặt khác còn có hơn mười khối cực phẩm linh thạch xán lạn.
"Những đan dược này có thể sử dụng từ bây giờ cho đến khi cảnh giới của ngươi là thượng tộc trung giai, thậm chí có thể trở giúp người đột phá chướng ngại. Chỉ là hiểu quả như thế nào thì còn phụ thuộc vào nhiều nguyên nhân khác. Về phần tài liệu thì ta cũng mất không ít công sức thu thập được. Đạo hữu nhìn xem có vừa lòng không?"Hàn Lập thản nhiên nói.
Đan dược không hề ít, đều là thứ Hàn Lập trước kia từng dùng đến, thậm chí còn có hai bình Châu Thiềm Dịch cũng đem ra, không sợ đối phương có gì bất mãn.
Về phần tài liệu này là do khi đó hắn tại Hỏa Hô quần đảo, giết chết hai yêu thú Luyện Hư Kỳ, đây cũng là tài liệu vô cùng trân quý.
Nhưng thật ra cực phẩm linh thạch thì hắn thu thập không nhiều, lấy ra nhiều như vậy quả thực là đau lòng.
Quả nhiên nữ tử sau khi kiểm tra đan dược cùng tài liệu thì trên mặt lộ ra vẻ vui mừng lẫn sợ hãi.
"Mấy thứ này không tầm thường, hơn nữa cực phẩm tinh thạch này đủ để đổi được ma giáp."Nữ tử thu tất cả lại, mỉm cười nói.
"Đạo hữu hài lòng là được, việc này cứ quyết định như vậy, ta lưu lại cho ngươi một khối vạn lý phù. Trong khoảng thời gian ngắn ta sẽ không rời khỏi Thiên Vân thành, đợi đến khi Ma Kim Sơn Mạch mở ra, ngươi cứ dùng phù này thông báo cho ta."Hàn Lập mỉm cười, thần niệm vừa động, vòng trữ vật chợt lóe, xuất hiện một khối ngọc bài.
Sau đó vòng trữ vật hóa thành một đạo thanh quang bay trở về, sau khi chợt lóe thì lần nữa xuất hiện trên tay Hàn Lập.
"Được, vãn bối nhớ kỹ!"Nữ tử gật đầu cười, thu ngọc bài vào tay.
Hàn Lập không nói gì thêm, hai tay bắt quyết, trong miệng nói lầm bầm.
Nhất thời kim sắc pháp tướng trong hắc khí và cả tử sắc chiến giáp chợt lóe lên rồi biến mất.
Cùng lúc đó, Nguyên Anh trong cơ thể Hàn Lập vểnh miệng, mặt mang vẻ tươi cười.
Nó nguyên bổn trên thân hình mập mạp, bất ngờ hiện ra một bộ tử sắc chiến giáp.
Chuyện tiếp theo thì đơn giản.
Nữ tử gọi là Tiêm Tiêm dùng pháp bàn đưa Hàn Lập trở lại cửa hàng, sau đó Hàn Lập rời đi.
Trong thời gian tiếp theo, Hàn Lập đi qua rất nhiều cửa hàng khác, chủ yếu là tài liệu điếm, pháp khí điếm, phù lục điếm cùng một số cửa hàng phổ thông.
Mặc dù hắn cũng có thu hoạch, nhưng so với lúc có được Thiên Ngoại Ma Giáp thì hiển nhiên không thể so sánh bằng.
Hàn Lập đi trên đường một đêm, cho đến khi trời tờ mờ sáng thì mới gọi thú xa quay về nơi ở.
Liên tiếp mười ngày sau, Hàn Lập chuyện gì cũng không làm, cứ như vậy đi tới các ngõ ngách cùng hàng trăm cửa hàng.
Kể từ đó, cuối cùng Hàn Lập đã sơ bộ hiểu rõ về Vân Thành.
Trời tối, Hướng Chi Lễ lại ngẫu nhiên tới tìm, cùng Hàn Lập trò chuyện trong chốt lát.
Trong lúc ở đây, Vân Thành thoạt nhìn ngoài chặt trong lỏng, nhưng sinh hoạt lại hết sức bình thường, không nào vì đại chiến sắp tới mà trở nên khẩn trương.
Không biết bởi vì Thiên Vân chư tộc đã quen với việc Giác Xi Tộc tiến công, hay là cho rằng Giác Xi Tộc căn bản không thể đánh tới gần phụ cận Vân Thành.
Một ngày kia, Hàn Lập lần nữa ra khỏi khách sạn, nhưng không đi đến cửa hàng nào nữa mà là trực tiếp gọi một thú xa, nói với xa phu một câu:
"Vân Hà Sơn" sau đó chui vào trong thú xa, không hề nói thêm gì.
Thú xa nhất thời vội vàng chạy trên đường.
Lúc này đây, thú xa đi hơn nửa Vân thành, tới một ngọn núi cao thì bỗng nhiên dừng lại.
Hàn Lập xuống xe, hai mắt nhìn ngọn núi trước mắt một hồi lâu.
Đích xác là một ngọn núi cao chọc trời, chừng hơn ba nghìn trượng, cây xanh phủ khắp nơi, đồng thời một cỗ linh khí tinh thuần đập vào mặt. Núi này hóa ra lại có cực phẩm linh mạch.
Hàn Lập nhìn xung quanh, gần đó có bảy ngọn núi lớn khác nhau, độ lớn cũng tương tự nhau.
Đây là Bát Vân Xuyên Sơn nổi tiếng ở Vân Thành.
Nghe nói trước đó thật lâu, vài người có thần thông to lớn trong thành thi triển thần thông quỷ thần khó lường mạnh mẽ đem tám ngọn núi lớn trên mắt đất chuyển lên Vân Thành, mặt khác cũng từ mặt đất bốc lên tám cực phẩm linh mạch, chôn vào trong núi. Vì thế hình thành nên tám linh mạch trong tám ngọn linh sơn này.
Tám ngọn linh sơn, cũng là nơi người ta ở lại lâu nhất trong Vân thành, mỗi người đều có một động phủ.
Động phủ này cũng không phải của riêng ai, mà toàn bộ đều là cho thuê. Đương nhiên thời gian cho thuê không quá trăm năm, hơn nữa giá cả lại vô cùng đắt.
Nhưng như vậy nhiều khi cung không thể đáp ứng được cầu.
Động phủ của Giáp Thiên Mộc tạm thời ở ngay phía trước, trong Vân Hà Sơn này.
Dựa theo địa chỉ động phủ, Hàn Lập hóa thành thanh quang, lập tức bay thẳng lên núi.
Bát Vân Sơn cũng là nơi duy nhất trong Vân thành cho phép phi độn.
Hàn Lập hiển nhiên không hề cố kỵ.
Mà hắn đến này này tự nhiên là bởi vì đối phương đã hẹn tặng thông linh khôi lỗ. Trong khoảng thời gian này, Hàn Lập hiển nhiên hiểu rõ không ít về tình huống của Vạn Cổ Tộc.
Tộc này trong Thiên Vân mười ba tộc mặc dù bài danh trung bình, nhưng đối với nguyên cứu khôi lỗ đã đạt tới tình trạng khó tin. Có thể nói là một trong ba chủng tộc lớn am hiểu nhất về khôi lỗ thuật tại Lôi Minh đại lục.
Lúc đầu không hiểu về thông linh khôi lỗ, nhưng sau khi Hàn Lập xem qua điển tịch, hơn nữa còn được Hướng Chi Lễ giải thích thì rốt cục cũng hiểu được.
Loại khôi lỗ này uy lực thấp nhất cũng ngoài Hóa Thần Kỳ, có linh tính nhất định, cho dù không cần phân thần thao túng cũng có thể tự chấp hành một số mệnh lệnh đơn giản, bởi vì vậy có thể thấy được mức độ quý hiếm.
Hơn nữa Hàn Lập nghe nói loại thông linh khôi lỗ này có thể tự mình tiến hóa, thậm chí cuối cùng cũng có thể có được linh trí không hề thấp.
Đương nhiên đây cũng chỉ là truyền thuyết mà thôi, Vạn Cổ Tộc vẫn chưa công khai thừa nhận việc này, nhưng cứ như vậy cũng làm cho Thông linh khôi lỗ được phủ lên một tấm màn thần bí.
Đương nhiên loại thông linh khôi lỗ này, cho dù Vạn Cổ Tộc luyện chế nhiều thì cũng không bán ra ngoài.
Ngẫu nhiên có một hai khối xuất ra, đều bị các tộc khác tranh đoạt, mỗi khối cũng có thể đạt đến cái giá trên trời.
Nghe nói thông linh khôi lỗ có nhiều chỗ kỳ dị như vậy, cho nên Hàn Lập vốn tinh thông luyện chế khôi lỗ, hiển nhiên cảm thấy rất hứng thú.
Cộng thêm việc hắn có thêm mục đích khác, cho nên tự mình đến núi này.
Hàn Lập biến thành thanh hồng, sau vài lần chớp động đã ở một bên sườn núi hẻo lánh hạ xuống.
Trước mặt hắn không xa là một vách núi phẳng lì, ở trên có một cửa đá.
Hàn Lập không trực tiếp tiến lên gõ cửa, mà tay áo vung lên, nhất thời một đạo hỏa quang bắn ra, sau vài lần chớp động liền bay vào trong cửa đá không thấy bóng dáng.
Kết quả không bao lâu, trên cửa chợt lóe thanh sắc quang hà, đại môn tự mở ra.
Giáp Thiên Mộc tươi cười đi ra.
"Ha ha, quả nhiên là Hàn đạo hữu, nhưng tại sao bây giờ đạo hữu mới đến, tại hạ đã chờ mấy ngày rồi.""Hàn mỗ có một số việc trong người, cho nên không thể nhanh được, mong Giáp đạo hữu không cảm thấy phiền!"Hàn Lập cẩn thận đánh giá đối phương vài lần, khi thấy khí sắc đối phương vui vẻ thì mỉm cười nói.
"Thì ra là thế, nơi này không phải là nơi nói chuyện, mời đạo hữu vào trong động phủ.""Như vậy thì cung kính không bằng tuân mệnh."Hàn Lập cũng không khách khí đi vào.
Động phủ của Giáp Thiên Mộc cũng không tính là lớn, xuyên qua một thông đạo ngắn liền tiến vào một thính đường rộng hơn ba mươi trượng.
Bố trí cũng tao nhã, trên trần ngoại trừ mấy viên dạ quang châu thì trong thính đường còn có hai bàn trà cùng mấy trăm cái ghế.
Trừ những thứ này ra thì không còn gì cả. Thậm chí bốn vách cũng là đá bình thường.
"Mời đạo hữu ngồi."Giáp Thiên Mộc ngồi xuống ghế chủ tọa, sau đó bắt chuyện nói.
Sau khi Hàn Lập gật đầu thì ngồi xuống một bên.
Hai tiếng
"bốp bốp" truyền đến, Giáp Thiên Mộc không nói hai lời, trước tiên vỗ tay hai cái.
Ánh mắt Hàn Lập chợt lóe, nhất thời nhìn về phía cửa.
Bên trong cửa truyền đến tiếng bước chân.
Một lát sau, một mỹ nữ khoảng hai mươi tuổi, một thân hoàng sắc cung trang, hai tay cầm một hộp gỗ, thướt tha đi ra.
Nữ tử này đi tới thính đường, cầm hộp gỗ trong tay đặt trước mặt Hàn Lập, sau đó cung kính đứng một bên không nói lời nào.
Một màn kỳ quái xuất hiện!
Ánh mắt Hàn Lập chỉ đảo qua hộp gỗ liền dời đến trên người nữ tử, trên mặt lộ ra vẻ kỳ quái.
"Như thế nào, chẵng lẽ đạo hữu nhìn trúng nha đầu sai vặt này của ta, nếu thật sự thích thì ta sẽ đem biếu tặng."Giáp Thiên Mộc thấy cảnh này chỉ khẽ cười một tiếng.