Trên không trung Hàn Lập thấy thế thì không nói gì, hai tay bấm quyết, lục hỏa trên không đang dao động bay đi thì chợt có hai đạo thanh ti từ trong hư không thoáng hiện ra.
Thanh ti lập tức tản ra, trong nháy mắt đã đem hai luồng lục hỏa bao vây ở bên trong. Lục Hỏa nhất thời không ngừng kêu lên thanh âm kỳ quái đồng thời giãy dụa ở trong thanh ti muốn ra.
Lúc này trên không trung phụ cận đột nhiên có một cái Thanh sắc Tiểu đỉnh quỷ dị hiện lên. Hàn Lập trong mắt hàn mang chợt lóe giương một tay điểm ra xa xa một cái. ngân sắc Hỏa điểu nổ tung ra rồi hóa thành hai quả cầu lửa bắn đi.
Sau hai tiếng
"phốc phốc", hai quả cầu lửa này đều đánh lên hai luồng lục hỏa đang bị nhốt bên tỏng.
Sau khi kêu lên hai tiếng tiêm minh thê lương thì hai đạo lục hỏa ở trong ngân diễm chợt lóe lên lục quang rồi ngưng tụ thành hai cái đồ vật trôgn giống như hai con ngươi nhìn vào hàn Lập nhấp nháy mắt, trong đó tựa hồ có dị mang chớp động.
Hàn Lập trong lòng rùng mình, thân hình cơ hồ theo bản năng trong nháy mắt biến mất khôgn thấy. Tuy nhiên ngay sau đó, hai đạo lục hỏa này trong ngân quang đã biến thành hư ảo, hoàn toàn bị tiêu diệt trên thế gian này.
Ở một chỗ khác cách đó hơn mười trượng, thân hình Hàn Lập trong thanh quang thoáng hiện ra, hai mắt nhìn xuống phía dưới đòng thời chau mày.
Tinh hồn của loại cao giai quái vật này tự nhiên là vật có chỗ hữu dụng lớn nhưng trong tình huống không biết rõ về đối phương thì hắn cũng không dám để cho chúng nó sống sót, để ngừa có cái gì hậu hoạn về sau.
Về phần phương pháp sưu hồn luyện phách thì lại càng không thích hợp sử dụng cho tồn tại cao giai hơn mình, nếu miễn cưỡng thực hiện thì có thể bị phương pháp sưu hồn phản phệ.
Bất quá quái vật kia có được hai cái tinh hồn độc lập thật sự làm cho hắn hơi có chút bất ngờ. Hơn nữa đồ vật cổ quái do tinh hồn biến ảo thành nọ tựa hồ cũng có chút quỷ dị nhưng hắn đã cẩn thận kiểm tra qua thân thể chính mình thì vẫn chưa phát hiện ra bất cứ sự dị thường nào. Xem ra loại đồ vật này hẳn là chưa kịp phát động ra công kích nào thì đã bị Phệ linh thiên hỏa diệt sát.
Trong lòng sau khi cân nhắc như thế, hàn Lập nhẹ thở ra một hơi đồng thời giơ một tay hướng ra xa vẫy một cái, tay áo bào run lên. Nhất thời chẳng những Ngân sắc hỏa diễm cùng Hư Thiên tửu đỉnh bay trở về mà ngay cả Nguyên từ thần sơn cùng bảy mươi hai khẩu Thanh Trúc Phong Vân kiếm cũng chợt lóe lên xuất hiện trước người rồi đều bị thu vào trong thân thể.
Bên ngoài Hàn Lập lúc này thang quang chợt lóe lên rồi người từ từ hạ xuống phía dưới. Hàn Lập cũng không biết ngay tại thời điểm hắn giết chết Quái nga đã dẫn tới dị biến tại một nơi rất xa dưới đáy biển sâu tối đen, trong một tòa cung điện được xây bằng ngọc trắng có một gian mật thất hắc ám nằm ở nơi sâu nhất trong cung điện. Trong mật thất có đặt một cái cổ đăng màu xanh cao chừng hai ba chục thước, phía trên có vô số đóa đăng diễm to nhỏ không đồng nhất chớp động không thôi. Đám đăng diễm này, cái lớn thì to cỡ quả trứng chim, nhỏ nhất cũng cỡ ngón tay cái.
Mà ở phía trước cỗ đăng này đang có một cái bóng người cao gầy ngồi xếp bằng không nhúc nhích. Người này khẽ cúi đầu nên thân thể cùng khuôn mặt đều bị một cái áo tơi màu vàng nhạt bao lấy.
Bề ngoài áo tơi có linh quang chớp động cùng với một ít phù văn cổ quái.
Ngay lúc Hàn Lập đem hai cái tinh hồn của Quái nga giết chết thì một đóa đăng diễm trong cổ đăng bỗng nhiên lóe lên rồi tiêu biến. Bóng người khô gầy hắt xì một tiếng rồi chậm rãi ngẩng đầu lên, hai luồng lục hỏa lóe sáng làm cho hình dáng người này hiện ra.
Đây là một cái gương mặt bạch cốt khô lâu nhưng trong hai hốc mắt lại có hai luồng lục hỏa sáng lòe lòe, bộ dáng có vẻ cực kỳ quỷ dị.
Khô lâu lắc lắc đầu, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào cổ đăng, trong mũi giống như phát ra một tiếng hừ tức giận rồi đột nhiên nó há mồm phun ra một đoàn hắc quang.
Đây rõ ràng là một cái ấn bốn mặt màu đen. Vật này trông sáng bóng dị thường nhưng phía trên có một con Chân Long màu đen quấn quanh ấn mấy vòng.
Sau một loạt câu thần chú khó hiểu từ miệng khô lâu phát ra thì từ trong cái ấn có một mảnh quang hà bay cuộn ra rồi có một con vật lớn màu đen tuyền thật lớn theo đạo sáng mờ này rơi ra.
Dưới ánh sáng mờ mờ cũng có thể nhìn thấy đây là một con thú dài chừng ba bốn trượng, thân thể có màu xanh dị thường, đầu giống như trâu. Quái thú này nằm yên trên mặt đất khôg nhúc nhích, nếu không phải ngực nó vẫn hơi phập phồng thì chỉ sợ kẻ nào nhìn thấy đều cho rằng, đây là một cái xác chết mà thôi.
Khô lâu khẽ há mồm, một đoàn lục diễm to cỡ hạt đậu từ từ bay ra, sau khi chợt lóe lên thì tiến vào trong thân thể quái thú cái gì đó. Nhất thời thân hình nó vừa động, hồ quang trên thân thể đột nhiên sáng lên chói mắt.
Sau một tiếng sét đánh, trên thân thể quái thú này phát ra một đạo điện hồ rồi mượn thế dùng lôi độn biến mất. Mật thất một lần nữa trở nên hôn ám.
Lục diễm trong mắt khô lâu chợt lóe lên, ánh mắt một lần nữa lại rơi xuống cái cổ đăng đã tắt kia sau đó giương một ngón tay nhằm vào hư không điểm một cái.
"Phanh" một thanh âm trầm thấp phát ra; ngọn lửa đã tắt trong cổ đăng lại một lần nữa lóe lên, bất quá đăng diễm lúc này chỉ nhỏ như hạt đậu tương trông yếu ớt vô cùng, tựa hồ có thể vụt tắt bất cứ lúc nào.
Sau khi làm xong hết thảy mọi việc này, trong mắt khô lâu lục hỏa chớp động vài cái rồi nó lại ngoẹo đầu như suy nghĩ gì đó và đem ánh mắt rời khỏi cổ đăng nhưng ngay sau đó nó lại giương mọt ngón tay nhằm hư không trước người nhẹ nhàng điểm một cái, không gian phía trước liền xuất hiện một cái vòng tròn.
Trong nháy mắt vòng tròn xuất hiện không gian trở nên xáo động rồi huyễn hóa ra thành một cái gương ngân quang chói lọi quay tròn trước mặt khô lâu. Khô lâu há mồm phun ra một đoàn lục quang bắn lên gương. Nhất thời mặt gương linh quang đại phóng đồng thời trên mặt dần hiện ra một hình ảnh.
Hình ảnh này rõ ràng dị thường, giống như là gần trong gang tấc, nhưng lại phảng phất như bị vật gì mông lung che đậy đi hơn phân nửa. Mỗi một hình ảnh xuất hiện đều hoàn toàn khác nhau, trong đó có rất nhiều hình người, cũng có yêu thú nhưng mỗi một hình ảnh đều lộ ra bộ dáng cực kỳ cường đại.
Bỗng nhiên khô lâu giơ ngón tay chỉ vào gương một chút, đám hình ảnh đột nhiên ngưng trệ dừng lại bất động. bên trong rõ ràng xuất hiện hình ảnh một thanh niên hai tay chắp sau lưng, mặt không chút thay đổi, một thân thanh bào.
Không phải Hàn Lập thì còn là người phương nào.
Khô lâu lạnh lùng nhìn hình ảnh Hàn lập trong gương một hồi lâu sau đó giống như tùy ý khoát tay một cái. Một tiếng vỡ răng rắc thanh thúy vang lên, cái gương từ từ vỡ vụn ra rồi lập tức hóa thành nhiều điểm thanh quang hoàn toàn tiêu thất.
Trong mắt Khô lâu lục hỏa lại thiêu đốt lóe lên trong chốc lát sau đó lại buồn bã tắt đi, đầu hơi cúi thấp xuống, thân ảnh rốt cục bất động.
Đồng thời lúc đó thân hình Hàn Lập đã hạ xuống bên cạnh thi thể Quái nga một lần nữa đánh giá.
Quái thú này là tồn tại cao giai như thế nên tự nhiên mọi thứ trên người nó đều là tài liệu cực kỳ quý hiếm. Bất quá ngoại trừ nội đan của nó thì Hàn Lập cảm thấy hứng thú nhất vẫn là lớp vảy có thể ngưng tụ thành tiêu thuẫn trong suốt cùng với một đôi cánh có thể biến ảo thành lưỡi dao sắc bén của Quái nga.
Bất quá hiện tại không phải là thời điểm xử lý thi thể của nó. Hàn lập đột nhiên rung tay, cái vòng trữ vật bắn ra, sau khi xoay quanh ở trên không một cái thì nhất thời phun ra một mảnh thanh hà.
Bị ánh sáng mờ bao phủ, thi thể Quái nga nhanh chóng thu nhỏ lại cuối cùng bị cuốn vào trong vòng trữ vật. Sau khi làm tốt hết thảy việc này, Hàn Lập thu hồi vòng trữ vật rồi nhìn mọi nơi một vòng, sau khi không thấy gì cần lưu ý thì bên ngoài thân thanh quang đột khởi hóa thành một đạo thanh hồng hướng phía chân trời bay đi.
Nhìn phương hướng thì không phải hắn đi ra ngoài mà lại tiếp tục nhằm chỗ sâu trong băng đảo, nơi xuất hiện Quái nga bay tới.
Lúc này đây, Hàn Lập không có phi hành bao lâu. Một lát công phu sau, hàn Lập đã lơ lửng trên không phía trên một khu kiến trúc đã sụp đổ hơn phân nửa.
Kiến trúc này rộng chừng vài dặm, các phòng ốc dưới ánh mặt trời lấp lóe không thôi, tất cả đều là dùng hàn băng thi công mà thành.
Bất quá trong hàn băng kiến trúc này, ngoại trừ một ít vết máu cùng dấu vết bị tàn phá thì nơi nơi đều trống không, tựa hồ tất cả mọi người đã bị Quái nga kia đánh chết.
Hàn Lập nhướng mày hướng một chỗ nhìn như cung điện lớn nhất hạ xuống. Nhưng hai chân hắn vừa chạm đất thì bỗng nhiên thần sắc vừa động, ánh mắt
"bá" một chút, hướng tới một tòa khác ở phụ cận nhìn như lầu các bình thường nhìn lại.
"Ai trốn ở nơi này, đi ra cho ta!". Hàn Lập thân hình một chút mơ hồ đã tới trước chỗ lầu các đồng thời trong miệng lạnh lùng quát hỏi.
"Đại nhân tha mạng, chúng ta là người hầu của Ngân Sa cư sĩ!". Một thanh âm run rẩy của nữ tử từ trong lầu các truyền ra sau đó cánh cửa lầu các vốn đóng chặt được mở ra, từ bên trong có một đám nam nữ tuổi trẻ đi ra.
Những người này, vô luận là nam hay nữ đều thanh tú dị thường, nhưng bộ dáng phần lớn mới mười sáu mười bảy tuổi. Cầm đầu là một nữ tử độ hơn hai mươi tuổi mặc áo bào trắng, sau khi vừa ra tới liền mang theo mười mấy tên nam nữ này hướng về Hàn lập bái hạ.
Vẻ mặt bọn chúng có vẻ cực kỳ sợ hãi.
Ánh mắt Hàn Lập đảo qua trên người đám nam nữ này thì trên mặt thoáng hiện lên một tia dị sắc. Những người này thoạt nhìn tựa hồ không khác gì người thường, tuy trên người lại không có chút pháp lực nào, nhưng nếu nhìn kỹ hơn thì lièn phát hiện sự khác biệt trong đó.
Đám nam nữ trẻ tuổi này da thịt đều trong suốt dị thường đòng thời hàn khí mờ mịt, hơn nữa cả đám cũng ăn mặc phong phanh dị thường, giống như không sợ băng tuyết trên đảo chút nào.
Hàn Lập nhướng mày đang muốn mở miệng hỏi gì đó thì bỗng nhiên thần sắc vừa động quay đầu nhìn lại. Kết quả một lát sau, phía chân trời có linh quang chớp động, tùy theo lưỡng đạo kinh hồng chợt lóe lên bay đến, độn tốc nhanh vô cùng, sau mấy cái chớp động thì đã đến không trung phụ cận.
Sau khi hào quang chợt tắt thì hiện ra thân ảnh thon thả, đúng là Thanh Tiểu cùng thiếu phụ mặc váy đen. Hai người vừa hạ xuống thì biểu tình đều lộ ra vẻ kinh hỉ.
"Hàn tiền bối, ngươi lúc này ở đây, chẳng lẽ cự nga kia đã bị ngươi...". Thanh Tiểu chần chờ hỏi, bộ dáng trên mặt có chút khó có thể tin.
Thiếu phụ bên cạnh trong nháy mắt cũng ngừng thở ngưng thần lắng nghe.
"Ân, quái vật kia đã bị ta đánh chết. Hàn Lập mỉm cười, cổ tay run lên.
Ánh sáng mờ chớp động rồi "phanh" một tiếng, thi thể Quái nga xuất hiện ở trên mặt đất.