Sau một lát, Hàn Lập tiến vào trong mật thất khoanh chân ngồi xuống bắt đầu đảo qua mọi nơi.
Kết quả, ánh mắt của hắn dừng lại tại một góc mật thất, nơi có ba khối đá hôi bạch sắc.
Đây là vài mảnh vụn từ khối thạch đôn kỳ dị trong động phủ lam giao ngoài biển. Thứ này năm đó bị hắn dùng Phệ Kim Trùng cắt ra, nhưng bởi bận tu luyện nên vẫn chưa xử lý qua thứ này.
Lại nói tiếp, vật này nặng vô cùng. Hàn Lập vốn định đem luyện chế thành một kiện bảo vật thuần uy lực nhưng sau khi Phệ Kim Trùng thôn phệ một ít toái thạch đã bất ngờ xảy ra biến dị.
Điều này làm Hàn Lập có chút do dự.
Có thể khiến Phệ Kim Trùng thành thục thể biến dị, đủ để thấy vật này quý hiếm thế nào. Chẳng qua linh trùng biến dị cũng không nhất định là chuyện tốt, sau khi biến dị năng lực tuy phần lớn là mạnh hơn ban đầu nhưng cũng không ít trường hợp trở lên yếu đi.
Ít nhất, hơn ngàn đầu Phệ Kim Trùng biến dị kia của Hàn Lập trừ bỏ thân thể càng thêm cứng rắn cùng tăng cường sức nặng thì đến giờ Hàn Lập vẫn chưa phát hiện ra chỗ diệu dụng nào khác.
Hơn nữa bình thường thì linh trùng sau khi trải qua một lần biến dị sẽ rất khó lại trải qua biến dị lần nữa.
Cho nên năm đó hắn vẫn không đem tất cả Phệ Kim Trùng thành thục thể ra
"ăn" vật đó, nên chưa biết sử dụng thế nào.
Chẳng qua hiện giờ hắn từ trong lời của Khương lão giả biết tới Phệ Kim Trùng Vương thì cảm thấy vô cùng hứng thú, nên lại càng không dễ dàng để Phệ Kim Trùng thành thục thể biến dị. Nếu không, vạn nhất về sau bởi vì Phệ Kim Trùng bị biến dị hết nên không thể bồi dưỡng ra Phệ Kim Trùng Vương, thế chẳng phải là vô cùng đau khổ sao?
Huống hồ lần này ra ngoài, Hàn Lập đã có một ý tưởng tốt hơn để xử lý loại đá cực nặng này.
Lam mang trong mắt Hàn Lập chợt lóe, hắn nhấc tay, từ bên trong ống tay áo có thể nhìn thấy một bàn tay đen như mực, năm ngón tay khẽ run lên, từ trong hắc mang chớp động một tiểu sơn độ vài tấc bắt đầu hiện lên.
Núi này trong nháy mắt đại phóng hôi mang, biến lớn hơn trượng đứng sừng sững giữa hư không.
Kim quang trên người chợt lóe, hư ảnh ba đầu sáu tay sau lưng Hàn Lập hiện ra, trong miệng quát nhẹ một tiếng, sáu cánh tay của pháp tướng đồng thời chộp tới một khối đá trong góc.
Nếu như là mấy năm trước khi chưa dung nhập Côn Bằng cùng Ngũ Sắc Khổng Tước chân huyết thì chỉ sợ một trảo cách không này còn không thể làm động đậy khối đá hôi bạch sắc này.
Nhưng hiện giờ chẳng những tu vị của hắn tiến đến Hóa Thần hậu kỳ, thân thể sau khi dung nhập chân huyết hai loại chân huyết cũng mạnh mẽ hơn rất nhiều.
Cho nên dưới một trảo này, một khối đá trong đó khẽ rung lên rồi chầm chậm bay tới bên Hàn Lập.
Hàn Lập thấy vậy, năm ngón tay đen như mực co lại, nhất thời hôi quang trên Nguyên Từ Thần Sơn đại phóng, vô số hôi sắc hà ti bắn tới vây chặt khối đá kia, mưa gió không lọt.
Sáu cánh tay của pháp tướng Phạm Thánh Chân Ma Công phía sau cũng đồng thời huy động.
Khối đá màu xám cứ vậy bay thẳng tới hắc sắc tiểu sơn.
Hàn Lập khẽ nhíu mày, trong miệng không ngừng đọc chú ngữ, đồng thời điểm một chỉ về phía tiểu sơn.
Nhất thời hình thể Nguyên Từ Thần Sơn lớn lên, bề mặt tiếp xúc với khối đá kia tự động mở ra một lỗ hổng, bên trong chứa vạn đạo hôi quang.
Do Hàn Lập đem thần sơn hoàn toàn luyện hóa cùng thủ chưởng thành một thể nên có thể điều khiển như ý, hơn nữa sau khi tu vị tới một trình độ nhất định liền lĩnh ngộ ra bí thuật biến hóa.
Nói lại, nếu trước khi tu luyện Bách Mạch Luyện Bảo Quyết thậm chí trước khi rời khỏi cự đảo thì chỉ sợ đều không thể làm được thế này.
"Oanh!" một tiếng vang thật lớn xuất hiện, khối đá hôi bạch sắc kia dưới hôi ti bao bọc lập tức tiến vào lỗ thổng do thần sơn để lộ ra.
Cú va chạm đó khiến Nguyên Từ Thần Sơn chấn động, bay ra phía sau mấy trượng, đồng thời rơi mạnh xuống dưới mặt đất.
Lại một tiếng vang nữa nổi lên, mặt đất ở mất thất cùng cấm chế trên bốn vách tường đều chớp lên vài cái.
Tiểu sơn bị lún xuống mặt đất đến hơn nửa thước.
Ngay cả Nguyên Từ Thần Sơn trọng lượng không nhẹ nhưng dưới hình thái chưa biến hóa cũng tuyệt không thừa nhận nổi trọng lượng của khối đá này.
Chẳng qua cũng may toàn gian mật thất đều được Hàn Lập dùng cấm chế cường hóa qua, nếu không thật khó có thể chịu nổi.
Lúc này Hàn Lập nhìn lỗ hổng trên Nguyên Từ Thần Sơn, nét mặt lộ ra biểu tình cổ quái, hai tay lập tức kháp quyết, sau đó lại há miệng phun ra một đoàn ngân sắc hỏa cầu.
Hỏa cầu vừa bay ra khỏi miệng liền quay tròn hóa thành một con hỏa điểu. Dưới sự thôi động của pháp quyết, hỏa điểu trực tiếp chui vào lỗ hổng của Nguyên Từ Thần Sơn.
Hàn Lập không chút lưỡng lự tế ra trữ vật thủ trạc.
Vật này lơ lửng trên không trung lóe lên linh quang, một ít tiểu bình cùng mộc hạp đều được phóng ra, nằm lặng yên dưới đất trước mặt Hàn Lập.
Thần niệm Hàn Lập đảo qua mấy thứ này, tất cả các nắp hộp nắp bình đều tự động mở ra để lộ các loại tài liệu luyện khí bên trong. Phần lớn đều là tài liệu phụ trợ quý hiếm.
Trong đó hơn phân nửa là do hắn dùng đại lượng linh thạch mua được ở Thiên Nguyên Thành, còn đâu là do hắn thu thập được ở Nhân giới và mây ngày ở Thiên Bằng Tộc.
Ánh mắt Hàn Lập đảo qua đám tài liệu này, lập tức tìm được tài liệu phụ trợ mình cần.
Tay áo vung lên!
Một mảng thanh mang mênh mông cuốn ra, hơn mười loại thành phấm đã phối chế tốt hay tài liệu bán thành phẩm đều lơ lửng trên không trung, tất cả đều bị hà quang cuốn tới lỗ hổng trên tiểu sơn.
Bên trong lập tức vang lên tiếng chim hót, tiếp đó bên trong chợt lóe ngân quang, một cỗ nhiệt độ cực nóng từ bên trong cuồn cuộn toát ra. Không khí xung quanh đều vì nhiệt độ cực nóng này mà trở nên vặn vẹo mơ hồ.
Thần sắc Hàn Lập ngưng trọng, hắn giơ một tay lên, từ trong lòng bàn tay bắn ra một phiến hôi quang.
Giống như hô ứng vây, Nguyên Từ Thần Sơn cũng chợt lóe hôi hà, lỗ hổng trên thân tiểu sơn cũng lập tức liền lại.
Nhiệt độ cực nóng cũng theo đó mà biến mất.
Hàn Lập muốn lấy bản thể Nguyên Từ Thần Sơn làm lô đỉnh, lại dùng Phệ Linh Hỏa Điểu để hoàn toàn luyện hóa dung hợp khối đá hôi bạch sắc kia với tiểu sơn.
Kể từ đó, chưa cần nói tới việc khối đá có mang đến thêm lợi ích gì trên phương diện phòng ngự của Nguyên Từ Thần Sơn không mà chỉ nói đến việc gia tăng trọng lượng cũng đủ để thần sơn trở thành một kiện đại sát khí.
Đương nhiên cho dù lấy uy lực của Phệ Linh Thiên Hỏa cũng không thể lập tức hòa tan, nếu không Hàn Lập đã một lần tiến nhập cả ba khối, chứ không phải chỉ là một khối như hiện nay.
Nhưng cứ như vậy, nếu thực sự đem dung hợp mảnh vụn của thạch đôn vào Nguyên Từ Thần Sơn cũng đòi hỏi cần đến ba bốn mươi năm, để cả ba khối đều luyện hóa thì thời gian ít nhất cũng lên tới trăm năm.
Nếu Hàn Lập dùng Nguyên Anh chi hỏa của mình để tự luyện hóa thì cũng không tốn thời gian dài như vậy. Nhưng hiện tại có Phệ Linh Thiên Hỏa luyện hóa, đương nhiên cũng không vấn đề gì.
Nhiều lắm là trong vòng hơn trăm năm hắn không sử dụng đến Nguyên Từ Thần Sơn là được.
Trong lòng cân nhắc như vậy, Hàn Lập lẩm nhẩm đánh ra một đạo pháp quyết vào tiểu sơn. Sáu cánh tay pháp tướng sau lưng đồng thời xuất trảo.
Nhất thời, tiểu sơn khẽ nhoáng lên, hình thể nháy mắt nhỏ đi còn một thước, sau đố từ từ bay đến một góc mất thất rồi lần nữa hạ xuống.
Khi chưa hoàn toàn luyện hóa được khối đá hôi bạch sắc trong đó thì Hàn Lập không thể thu hồi Nguyên Từ Thần Sơn vào trong cơ thể nên chỉ có thể để qua một bên.
Kế tiếp, Hàn Lập lại tự đánh giá một lúc. Hắn giương tay chộp về phía trữ vật thủ trạc, nhất thời một ngọc hạp bạch sắc bay ra rơi vào trong tay hắn.
Tay kia lập tức mở nắp hộp.
Nắp hộp vừa mở, nhất thời lộ ra một chiếc hột quả đỏ đậm to bằng ngón tay cái, đồng thời một cỗ dược hương nồng đậm xộc vào trong mũi.
Đây đúng là hột Thanh La Quả mà Hàn Lập thu được trong Thiên Bằng Tộc.
Chỉ cần thứ này sau đó mượn tiểu bình bồi dưỡng là có thể dễ dàng có được Thanh La Quả chân chính, sau đó có thể tiếp tục luyện chế ra Thiên La Đan. Có đan này, lại thêm phối hợp với Hắc Viêm Đan thì việc đột phá bình cảnh lại càng thêm nắm chắc.
Hàn Lập dùng hai ngón tay kẹp lấy hột quả, hai mắt híp lại cẩn thận đánh giá sau đó nháy mắt phóng xuất thần niệm ra khỏi thạch thất.
Lát sau, có một đoàn ô quang bay tới nơi này. Đây đúng là đệ nhị Nguyên Anh
Hàn Lập căn bản không cần mở miệng nói gì, hắn chỉ lần nữa để lại hột quả vào trong hộp ngọc rồi trực tiếp ném tới.
Bàn tay nhỏ bé của đệ nhị Nguyên Anh trực tiếp đỡ lấy, tiếp đó thân hình lại nhoáng lên biến mất khỏi nơi này.
Sau khi làm xong hai việc quan trọng, Hàn Lập thở dài một hơi chậm rãi nhắm lại hai mắt.
Việc kế tiếp hắn cần làm chính là tìm hiểu kiếm trận trong bộ tân kiếm quyết kia để xem uy lực của Xuân Lê và Thanh Bàn có thực sự lợi hại không. Từ đó sẽ có quyết định buông hay không buông Đại Canh Kiếm Trận, cũng từ đó mà tinh luyện bảy mươi hai cây Thanh Trúc Phong Vân Kiếm.
Hóa Thần từ trung kỳ trở lên đã có thể sử dụng Xuân Lê kiếm trận, nhưng độ phức tạp và thâm ảo của kiếm trận này thì hơn xa Đại Canh Kiếm Trận.
Thời gian trôi qua, thoáng chốc đã ba tháng. Hai mắt Hàn Lập khẽ động, lúc này hắn mới từ trong tĩnh tọa tỉnh lại.
Nhưng trong mắt hắn có chút thần sắc cổ quái, cùng một chút do dự.
"Xuân Lê, hóa ra là ý ngày! Thảo nào ta thấy tên này lại cổ quái như vậy, hóa là kiếm trận lấy ảo thuật làm chủ. Thật là nằm ngoài dự đoán của mọi người. Nếu nói như vậy, uy lực của trận này chẳng phải là dùng ảo thuật để đánh vào công pháp tu luyện cùng thần thức của kẻ bị hãm trong kiếm trận hay sao. Nhưng chỉ dùng ảo thuật là được ư?" Hàn Lập nhăn mày, lộ rõ vẻ khó quyết.
Hàn Lập trầm ngâm suy nghĩ thêm một chút, cân nhắc rõ ràng cái lợi và hại trong đó.
Thật lâu sau, nét mặt hắn đã lộ vẻ kiên quyết, xem ra là đã có quyết định.
Với tài năng của Thanh Nguyên Tử có thể sáng tạo ra Thanh Nguyên Kiếm Quyết ông ta đã lựa chọn bỏ qua Đại Canh Kiếm Trận chọn dùng ảo thuật làm kiếm trận trụ cột, bộ Xuân Lê Kiếm Trận này khẳng định có chỗ độc đáo của nó. Còn Đại Canh Kiếm Trận dùng để đối phó với tu sĩ đồng giai đương nhiên không thành vấn đề, nhưng nếu để chống lại tu sĩ Hợp Thể thì quả thực khó có thể.
Quan trọng hơn nữa chính là ngay phía sau Xuân Lê Kiếm Trận là Thanh La Kiếm Trận cũng đồng dạng cần tinh luyện phi kiếm mới có thể bố trí.
Kể từ đó, cân nhắc xong lợi hại, Hàn Lập cuối cùng cũng nhịn đau bỏ qua Đại Canh Kiếm Trận.
Về phần một lần nữa luyện chế thêm phi kiếm, Hàn Lập căn bản không hề cần suy nghĩ tới.
Dù sao phi kiếm cũng không phải càng nhiều càng tốt, chỉ cần đủ để bố trí kiếm trận là được.
Nếu nhiều quá thì đương nhiên sẽ làm chậm quá trình bồi dưỡng phi kiếm.
Hàn Lập không hy vọng bổn mạng pháp bảo của mình cuối cùng lại trở thành một cái gân gà bỏ cũng không được mà không bỏ cũng không xong.