Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com
Hàn Lập thấy vậy thì đồng tử trong mắt co rụt lại, lập tức thúc giục pháp quyết. Tuy không thấy hắn có thêm động tác nào nhưng hôi hà đầy trời cùng ngũ sắc quang diễm lại đột nhiên tản ra hóa hành vô số hôi ti và ngũ sắc tinh mang bắn ra khắp nơi. Những bạch ảnh mỗi lần bị kích trúng thì lập tức biến mất, chỉ là những bạch ảnh khác vẫn không ngừng phân liệt mà ra.

Trong lúc nhất thời trong vòng trăm trượng chỉ thấy hôi ti và ngũ sắc tinh mang, tiếng rít gió chói tai. Chỉ là bạch ảnh diệt rồi lại sinh, sinh rồi lại diệt dường như vĩnh viễn không thể tiêu diệt toàn bộ. Lúc này, không chỉ riêng hai người Nguyên Dao trợn mắt há mồm mà cả Hàn Lập cũng ngẩn ra.

Đúng lúc này, dường như thần niệm của hắn cảm ứng được điều gì đó nên thân hình lập tức trở lên mơ hồ; đột nhiên hắn quay người một trăm tám mươi độ về đằng sau nhìn về khoảng không đằng xa, ánh mắt hiện lên sự tàn khốc. Từ giữa trán nứt ra một đạo huyết ngân, theo đó một con mắt đen thùi hiện lên – đây đúng là Phá Diệt Pháp Mục của Hàn Lập.

Trải qua nhiều năm bồi dưỡng như vậy, uy lực của pháp mục càng lúc càng mạnh mẽ, từ ngoài nhìn thẳng vào người ta còn cảm thấy dường như cả linh hồn mình bị hút vào trong nó.

Đồng tử phía trong mắt chợt lóe hắc quang, một quang trụ to bằng ngón tay chợt lóe lên rồi bắn thẳng vào hư không. Oành! – một tiếng nổ thật lớn vang lên.

Tại chỗ quang trụ của Phá Diệt Pháp Mục vừa đi qua trong hư không lập tức hiện lên một đoàn hắc sắc quang vựng đầy quỷ dị, chỉ là nó chợt lóe rồi lại biến mất không thấy tăm hơi.

Cùng lúc đó, một đạo bạch ảnh loạng choạng hiện ra, thân hình nhoáng lên một cái nó đã xuất hiện tại ngoài chục trượng.

Lúc này Bạch ảnh đã không còn mơ hồ mà trở nên cực kỳ rõ ràng. Đây là một nữ tử vận bạch bào bao phủ toàn thân, cả người dường như không nhiễm một hạt bụi, cho dù trận nổ vừa rồi cũng không làm nàng hư hao chút nào. Cả thân hình nữ tử có vẻ cao gầy, nhưng những chỗ lồi lõm vẫn rõ ràng đầy dụ người kết hợp thêm mái tóc dài đen như mực.

Tuy rằng nàng cúi thấp đầu nên không thể thấy rõ vẻ mặt nhưng không thể nghi ngờ đây là một trang quốc sắc thiên hương. Hàn Lập nhìn nàng ta, hai mắt híp lại lộ vẻ cảnh giác.

Vừa rồi hắn định dùng thần niệm thăm dò nhưng lại bị chiếc áo choàng cổ quái kia ngăn cản thần niệm nên không cách nào phán đoán được tu vị đối phương. Chẳng qua vừa rồi cùng đối phương giao thủ hắn đoán được đối phương tuyệt đối không phải cao giai quỷ vật bình thường.

Nữ tử vận bạch bào này bị Hàn Lập dùng Phá Diệt Pháp Mục bức ra từ hư không lúc đầu có chút hoảng hốt nhưng lập tức bình tĩnh lại.

Hàn Lập cũng không quay đầu mà khẽ vẫy tay về đằng sau…

Hôi sắc quang hà cùng ngũ sắc quang diễm đầy trời cũng bỗng chốc biến mất.

Trong ống tay áo hắn đang hiện ra hai cánh tay đen trắng khác nhau, mặt ngoài có lưu quang chuyển động đầy kỳ lạ.

"Khách khách…" Một tiếng cười quái dị từ trong miệng nữ tử bạch bào phát ra, tiếp theo nàng khẽ nhấc tay nhẹ nhảng trảo về phía Hàn Lập một trảo.

Thủ trảo bạch quang chói mắt, chỉ là nó thoáng lóe lên rồi bỗng nhiên biến mất trong hư không.

Thấy tình hình quỷ dị như vậy Hàn Lập cũng không khỏi sửng sốt.

Nhưng chưa kịp hắn có phản ứng thì bạch ảnh chợt lóe lên ngay bên cạnh hắn, thủ trảo biến mất lúc trước cũng chợt hiện ra lấy thế sét đánh không kịp bưng tai chộp về phía Hàn Lập. Năm ngón tay móng dài nhọn hoắt lập lòe hàn quang.

"A!" Cho dù Hàn Lập có bình tĩnh thế nào thì lúc này cũng không khỏi hoảng sợ, thế tới của cốt trảo quá quỷ dị khiến thân pháp của hắn cho dù có mau hơn nữa cũng không kịp phản ứng. "Bụp!" một tiếng, cốt trảo đã túm được cổ Hàn Lập.

Chỉ là chỗ da thịt tiếp xúc với cốt trảo trong nháy mắt đã lóe lên kim quang, kim lân lập lòe. Cốt trảo sắc bén chộp vào đó lại bị bật ra.

Thân hình Hàn Lập cũng run mạnh, không tự chủ được lui về đằng sau hai bước, phía trên cổ hắn vẫn tỏa kim quang chói mắt, không chút bị xây sước.

Sắc mặt Hàn Lập đanh lại, hắn vung tay phóng ra một đạo kim quang nhanh như chớp chém về phía cốt thủ đó. Kiếm quang, bạch mang va chạm vào nhau phát ra tiếng chát chúa chói tai, kim sắc kiếm quang khi chém lên cốt thủ chỉ khiến bạch sắc quang mang nơi đó nhộn nhạo đôi chút chứ không hề tổn thương được nó. Sắc mặt Hàn Lập đại biến, hắn không nghĩ ngợi mà lập tức há miệng phun ra một đoàn ngân sắc hỏa diễm, chỉ là hành động lần này của hắn đã chậm, bạch bào nữ tử sau một trảo không đắc thủ đã lập tức phản ứng lại; bả vai nàng khẽ run lên co lại bạch sắc cốt trảo khiến nó biến mất một cách quỷ dị khiến hỏa cầu đánh vào hư không. Cùng lúc đó phía bả vai nữ tử lúc trước trống rỗng đã khôi phục lại như cũ.

Hàn Lập thấy tình hình quỷ dị như vậy thì hít sâu một hơi, lập tức lấy ra bốn năm viên châu thanh sắc, linh quang của Linh Thú Hoàn bên cổ tay cũng lóe lên. Quỷ vật này có không gian thần thông quỷ dị như vậy nên hắn cũng không muốn mạo hiểm mà định trực tiếp gọi ra Đề Hồn, sau đó dùng lôi châu áp trận dùng thủ đoạn sét đánh tiêu diệt đối phương. Hiện tại không có thời gian để hắn dây dưa lâu dài.

Tựa hồ thấy đòn tấn công sắp tới của Hàn Lập không phải là vừa nên bạch bào nữ tử cũng không vội vã ra tay mà ngược lại chậm rãi giơ hai tay lên, áo choàng bên ngoài từ từ bay ra để lộ bộ mặt của nàng.

"A!" Nghiên Lệ và Nguyên Dao mới rồi đã bị tràng giao chiến ngắn ngủi giữa Hàn Lập và nữ tử này khiến tinh thần hoảng loạn, lại thêm lúc này nhìn thấy bộ mặt của nàng thì cả hai đều biên sắc kinh hô một tiếng. Hàn Lập nhìn thấy cũng phải hít sâu một hơi, gương mặt của người này quá mức quỷ dị.

Chỉ thấy một nửa mặt da xanh mét, khô quắt còn bên kia lại là môi hồng răng trắng xinh đẹp vô cùng. Hai con mắt màu xanh lam không chút cảm tình nhìn chằm chằm Hàn Lập.

Nếu ngay từ đầu nhìn thấy như vậy thì không nói, chỉ là khi nãy nàng che mặt chỉ để lộ thân hình thon đẹp vô cùng, tóc dài đen óng khiến người ta cảm thấy xinh đẹp vô cùng, vậy mà hiện tại lại để lộ ra gương mặt đáng sợ khiến người ta không khỏi hoảng hốt.

Trên người bạch bào nữ từ truyền ra tiếng khóc nỉ non, từng đoàn sương mù nơi phụ cận dần lan tràn đến đây.

Trong đám sương mù này có vô số quỷ ảnh chập chờn đang giương nanh múa vuốt gào thét không ngừng vô cùng dữ tợn.

Hàn Lập cả kinh lập tức đặt ta lên linh thú hoàn định trực tiếp gọi ra Đề Hồn nhưng chỉ là lúc này một tiếng rống kinh thiên động địa vang lên từ sâu trong đoàn sương mù.

Thanh âm này cực lớn đập vào tai Hàn Lập khiến màng nhĩ của hắn ong ong không ngừng, cả đoàn quỷ vụ cũng vì tiếng rống này mà không ngừng quay cuồng.

Hai người Nguyên Dao Nghiên Lệ nghe phải thanh âm này thì đều kinh tâm táng đảm.

Thanh âm này cũng không phải là do một trong bốn đại yêu vương phát ra, chắc chắn bên kia còn có quỷ vật lợi hại nào đó. Sắc mặt Hàn Lập trầm xuống, trong lòng vô cùng run sợ. Chỉ là một cảnh khiến Hàn Lập bất ngờ bỗng xuất hiện…

Bạch bào nữ tử vừa nghe thấy tiếng rống này thì chợt lóe lục quang, tiếng khóc nỉ non trên thân cũng ngưng bặt, sương trắng bốn phía vốn đang chập chờn cũng thu vào hết trong người nàng. Lúc này nàng trực tiếp hóa thành một cỗ gió nhẹ phi độn về phía vừa phát ra tiếng rống.

Thấy đối thủ tự động rút lui, Hàn Lập cũng không đuổi theo mà hắn nhìn về phía phát ra tiếng rống, sắc mặt âm trầm "Hàn huynh, chúng ta…." Nghiên Lệ không nhịn được định nói điều gì đó nhưng Hàn Lập lại cắt ngang lời của nàng "Chúng ta chạy nhanh thôi, có thể nhóm Lục Túc đang ở ngay gần đay, nếu không thì quỷ nữ này cũng không chạy về phía đó." Thần sắc Hàn Lập trở nên ngưng trọng.

Hai người Nguyên Dao nhận thấy lời này có lý nên cũng không có ý kiến, ba người lại mang theo một đám quỷ binh tiếp tục tìm đường thoát ra khỏi đám mây mù. Lúc này phía trước đã không còn quỷ vật nào ngăn cản, sương mù cũng nhạt dần. Một lát sau, trước mặt ba người đã là một mảng quang đãng – bọn họ rốt cục cũng đã thoát ra khỏi đám sương mù.

Ba người không khỏi mừng rỡ, chỉ là đúng lúc này thì một thanh âm nam tử xa lạ từ trên cao truyền đến: "Ồ, còn có người thoát ra khỏi cấm chế do ta bố trí được! Ta đã xem nhẹ các ngươi rồi."

Hàn Lập cùng nhị nữ vừa nghe được lời này thì không khỏi rùng mình, há hốc miệng. Chỉ thấy ở trên bầu trời cả nghìn trượng có ba người đang đứng giằng co với nhau.

Trong đó hai người rõ ràng là Mộc Thanh cùng mỹ phụ đầu bạc, phía sau bọn họ còn có hơn mười yêu vật cấp cao và tám gã âm giáp quỷ binh.

Còn tại phía xa hơn là mấy ngàn quỷ binh đứng theo trận thế vô cùng chỉnh tế. Sát khí từ đám quỷ binh này khiến âm phong nổi nên từng trận.

Kế bên kia cũng có một chi quân đội đứng giằng co cùng đám quỷ binh này.

Chi quân đội này chừng khoảng bảy tám ngàn, tất cả đều cao đến hai trượng, bên ngoài bao phủ kín một lớp huyết sắc chiến giáp, trong tay đầy các loại binh khí như đao thương kiếm kích cung nỏ… tất cả đều huyền phù trên không trung rất ngay ngắn. Vừa nhìn là đã biết đây là một nhóm quân tinh nhuệ có huấn luyện bài bản.

Điều khiến Hàn Lập giật mình hơn nữa chính là trong đám quân mang huyết sắc chiến giáp này còn có hơn hai trăm cỗ chiến xa thanh mang lập lòe, kiểu dáng cổ xưa, mỗi chiếc chiến xa đều có hơn mười tên huyết sắc giáp sĩ tay cầm búa rìu cùng các binh khí dài. Mỗi một chiếc xe lại do hai con quái thú đầu giao thân sư tử kéo theo, trên người chúng cũng có chiến giáp, tứ chi to ngắn, lợi trảo lập lòe hàn quang.

Tại phía trước chi quân đội này là ba võ tướng. Trong đó có một kẻ mặc khôi giáp tử sắc lưng đeo hai thanh đại chùy là kẻ vừa mới lên tiếng. Ánh mắt Mộc Thanh cùng mỹ phụ đầu bạc cũng đảo qua ba người Hàn Lập, trong đó sắc mặt mỹ phụ không chút thay đổi còn nét mặt Mộc Thanh cũng lộ ra vẻ cười mà không phải là cười.

Trong lòng Hàn Lập không ngừng âm thầm kêu khổ.
Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!