Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com
"Xem một chút cũng tốt, nói không chừng có thể phát hiện gì đó." Hàn Lập thản nhiên đáp ứng.

Thấy Hàn Lập không phản đối, trong lòng Bạch Bích có chút bất mãn, nhưng lại không dám nói ra phản đối của mình. Vì vậy ba người lập tức thay đổi phương hướng, thẳng đến khu vực có mùi máu tanh.

Kết quả sau khi phi hành được hơn mười dặm, phía trước quả nhiên xuất hiện một ốc đảo rất lớn, ba người trong nháy mắt đã có mặt trên bầu trời của ốc đảo này.

Kỳ thật mặc dù gọi là ốc đảo nhưng lại có màu đen vàng, bên trong không có mấy cây cối to lớn, đại bộ phận đều là những lùm cây cỏ thấp lùn không biết tên.

Tại trung tâm của ốc đảo có một thủy đàm hơn mười trượng, bên trong có một luồng huyết thủy đỏ đậm. Mà ở bên cạnh thủy đàm lại có mười mấy thi thể uyên thú lớn nhỏ nằm sấp trên mặt đất. Tất cả đồng dạng bị thạch trùy xuyên thủng người.

Từ những thi thể này không ngớt chảy ra máu tươi, ào ào tràn vào trong huyết đàm. Cả ốc đảo bốc lên mùi máu tanh dị thường, ngửi thấy chỉ muốn chạy đi.

"Sao những con thú này lại có thể xuất hiện ở đây? Nhìn bộ dạng thì nên ở trong rừng mới đúng?" Lôi Lan đứng từ trên không trung đánh giá, không khỏi có chút kinh ngạc.

Bạch Bích nhìn kỹ một hồi rồi cũng lên tiếng: "Đều là mới chết không lâu, nếu không hẳn là máu đã đông lại rồi."

Hàn Lập sau một hồi trầm ngâm đánh giá, đột nhiên thân hình khẽ động, hóa thành một đạo thanh quang bay thẳng tới một vài điểm xung quanh ốc đảo. Một lát sau hắn quay trở lại chỗ cũ, hai mắt nhìn thẳng vào huyết đàm.

"Sao rồi, Hàn huynh có phát hiện gì sao?" Lôi Lan tò mò hỏi. "Ừ, chính xác có phát hiện vài thứ." Hàn Lập phảng phất như lẩm bẩm một mình, ngay lập tức tay áo khẽ rung lên, một đạo kim quang bắn ra.

Thoáng một cái đạo kim quang như thiểm điện này hóa thành bảy tám đạo kiếm quang, bay thẳng tới phụ cận của thủy đàm.

Lôi Lan cùng Bạch Bích đều ngẩn người ra, không rõ chuyện gì xảy ra. Đột nhiên từ những chỗ kiếm quang xuyên thủng mặt đất vang lên vài tiếng kêu thảm thiết, theo đó là vài đạo huyết thủy màu đen cuồn cuộn chảy ra. Mặt đất phụ cận thủy đàm khẽ bạo liệt, từ dưới đất lộ ra mấy con yêu hầu.

Đám yêu hầu này cao đến vài thước, đầu có bốn tai, trong tay hung hăng cầm mấy thạch mâu thô ráp, nhưng lại tỏa ra bạch quang đạm đạm. "Di, Oán viên thú! Không hay rồi, ốc đảo này do linh hoa huyễn hóa thành!" Vừa thấy bộ dáng của đám yêu hầu, Bạch Bích nhất thời kêu to lên.

"Cự linh hoa?" ánh mắt Hàn Lập chợt lóe còn Lôi Lan thì thấp giọng kinh hô.

Đúng lúc này mặt đất phía dưới ba người chợt nổ ầm ầm ù ù, lập tức kịch liệt chớp lên không ngừng, cùng lúc đó, huyết thủy giữa huyết đàm đột nhiên quay cuồng, từ đó bắn ra một đạo hồng ảnh.

Chỉ chợt lóe lên một cái, đã xuất hiện ngay trước mặt Hàn Lập rồi.

Lôi Lan cùng Bạch Bích cả kinh, đạo hồng ảnh này quá nhanh, cho dù hai người muốn ra tay tương trợ, tựa hồ cũng có chút bất lực.

Nhưng thấy màn này Hàn Lập chỉ hừ lạnh một tiếng, một cánh tay mơ hồ khởi lai.

"Bịch" một tiếng!

Một chưởng quỷ dị trắng noãn như ngọc xuất hiện trước người, chớp một cái đã nắm chặt hồng ảnh kia trong tay.

Hai vị thánh tử bên cạnh bây giờ mới thấy rõ, giữa bàn tay trắng kia phảng phất có một cái lưỡi màu đỏ đang không ngừng vùng vẫy. Nhìn kỹ một chút thì cái lưỡi này xuất phát từ một cái đầu to bóng, đen xì, nhưng lại giống như toàn thịt là thịt, nhúc nhích không ngừng.

Trên cái đầu đó có vô số những cái gai nhọn đen xì như thân thể đâm thẳng vào tay Hàn Lập. Thế nhưng cảm giác như Hàn Lập không coi đó vào đâu, thản nhiên nắm chặt tay.

Đúng lúc này năm ngón tay Hàn Lập đột nhiên hiện ra năm cái khô lâu trắng hếu, đồng loạt há mồn phu ra năm luồng sáng cuồng diễm. Cơ hồ chỉ một phút chốc công phu, toàn bộ những gì trong lòng bàn tay Hàn Lập đều biến thành một tòa băng năm màu.

Hàn Lập không chút do dự trở bàn tay vỗ mạnh một cái vào tượng băng. Chỉ thấy thanh quang chợt lóe lên kèm theo tiếng vỡ giòn tan, cả tượng băng biến mất vô ảnh vô tung.

Một tiếng yêu vật rống to từ dưới đất truyền ra, từ hồ vô cùng đau đớn. Mà hắc sắc quang mang giữa huyết đàm chợt xoay tròn, chớp mắt huyết thủy không còn một giọt. Hàng loạt tiếng ầm ầm vang lên, cả tòa ốc đảo chuyển mình biến thành một quái vật vô cùng to lớn. Thế nhưng khi con quái vật này đứng thẳng dậy thì phía trên của nó lại là một đóa hoa vô cùng lớn, tinh tế dị thường. Thân dưới chỉ là hai cái chân to và dài khủng khiếp. Cánh hoa có màu xám bạc giống cát ở sa mạc nhưng tâm hoa lại có màu máu tươi đỏ đậm, giống hệt huyết sắc thủy đàm. Vừa rồi chính là một trong rất nhiều nhụy hoa thô to phóng ra từ tâm hoa tấn công Hàn Lập.

(Dua len boi Hacker dai gai tai trang web luongson)

Không những thế, trên những cánh hoa to lớn dị thường còn có hơn mười còn Oán viên thú hướng về không trung nhe răng nhếch miệng cười. Thạch mâu trong tay không ngừng vung lên, thoáng một cái hơn mười cái đã xuất hiện trước mặt bọn người Hàn Lập.

"Đây là Cự linh hoa, quả nhiên có chút ý tứ. Hoa này ứng với yêu vật trung giai, chỉ xuất hiện ở tầng ba. Không phải tầng thứ nhất rất ít xuất hiện yêu vật trung giai sao?" Hàn Lập nhìn thấy cảnh này có chút ngoài ý muốn.

Hắn nói như vậy bởi vì lúc này căn bản không cần hắn phải ra tay. Bạch Bích và Lôi Lan ở bên không biết làm gì đã lập tức tạo thành một cái lưới tơ vàng trước mặt ba người, đem toàn bộ thạch trùy kích cho nát bấy. "Hàn huynh, rất ít cũng không có nghĩa là không gặp phải. Hơn nữa đây cũng là thời cơ chúng ta tích lũy kinh nghiệm chiến đấu." Bạch Bích cười cười thản nhiên nói.

"Dù sao trước khi đến thời kỳ uyên triều bộc phát, có vài trung giai yêu vật xuất hiện ngoài khu vực cũng không phải là chuyện gì kỳ quái." Lôi Lan cũng nhướng mày phụ họa.

Lần này mặc dù đối mặt với trung giai yêu vật, nhưng nói về mức độ phiền toái thì còn xa mới bằng đám Âm chu phong kia, cho nên hai nữ tử này vẫn giữ được sự tự tin.

"Vậy sao! Nghe nói mật hoa này chính là tài liệu tuyệt hảo để luyện đan, nếu đã gặp thì chúng ta thu lấy một ít đi." Hàn Lập vừa nói vừa giơ mười ngón tay phóng ra mấy đạo quang mang. "Phốc phốc" vài tiếng, mười khẩu tiểu kiếm chợt lóe, biến thành mười đạo kim hồng bắn nhanh xuống dưới.

Từ trung tâm của cự hoa phát ra một tiếng rống lớn, ngay lập tức nhiều đạo hồng ảnh bắn ra muốn đánh rơi đám phi kiếm.

Nếu là với các tộc nhân Phi linh tộc bình thường, đụng phải công kích hung mãnh như vậy thật muốn cảm thấy đau đầu, nhưng với Hàn Lập thì sắc mặt chỉ khẽ thay đổi, đưa tay điểm nhẹ vào mấy phi kiếm.

Nhất thời mấy tiểu phi kiếm quang mang đại phóng, nhanh chóng đem toàn bộ hồng ảnh bao phủ vào trong, tất cả nhanh chóng bị băm cho nát bấy.

Cũng ngay sau đó, những phi kiếm này huyễn hóa thành hơn mười đạo kiếm quang độc nhất vô nhị, phô thiên cái địa hạ xuống dưới.

Oán viên thú nhìn thấy cảnh này thì trong miệng phát ra tiếng kêu the thé, trước họa sát thân đồng loạt ném thạch mâu còn lại trong tay về phía mười đạo kiếm quang.

Thạch mâu này mặc dù trải qua luyện chế thô sơ của yêu vật nhưng làm sao có thể so sánh được với thanh trúc phong vân kiếm kiếm khí, tập tức chưa chạm vào đã bị hàn quang chấn nát.

Tiếp theo thân thể mấy yêu thú phát ra tiếng vù vù, đều bị cắt làm hai nửa ngã xuống.

Kỳ lạ là những kiếm quang này vừa diệt sát Oán viên thú nhưng không hề ngưng nghỉ vẫn tiếp tục điên cuồng lao thẳng vào giữa tâm hoa. Trong nháy mắt chúng đã đem đám nhụy hoa trảm cho tan nát, rơi lả tả xuống đất cùng với những dòng lục dịch chảy xối xả.

Cự linh hoa cùng với đám bạn Oán viên thú chỉ với một khu động nhẹ nhàng của Hàn Lập đã bị trảm nát không còn một mảnh. Hai người Lôi Lan và Bạch Bích căn bản không cần phải động chân động tay, chỉ đưa mắt cười khổ với nhau.

"Tốt lắm, mau xuống thu hoạch rồi lên đường thôi." Hàn Lập thản nhiên thu hồi phi kiếm nói.

Thân hình hắn theo đó nhoáng lên một cái đã xuất hiện nơi mặt đất, lại khẽ chuyển lòng bàn tay, xuất hiện một cái bình nhỏ màu xanh biếc, nhắm ngay tâm hoa không còn trọn vẹn bay tới.

Nhất thời một cỗ thanh hà phun ra, hút sạch chỗ mật hoa đang chảy xối xả.

Sau một chốc lát, Hàn Lập quơ quơ bình nhỏ đưa lên mũi, một mùi thơm mát xông thẳng lên. Hắn khẽ mỉm cười, thanh quang chợt lóe, đem bình nhỏ thu vào. Lôi Lan và Bạch Bích cũng đồng dạng lấy ra mỗi người một cái bình nhỏ, đợi cho Hàn Lập xong việc mới thu lấy mật hoa còn lại.

Hàn Lập chờ một lát rồi lên tiếng "Chúng ta đi thôi!". Sau đó cũng không chờ hai người kia đáp ứng, thản nhiên bay lên không trung. Bạch Bích không nói một lời, hóa thành một đạo kim quang bắn theo sau.

Lôi Lan cười nhẹ, đang định bay lên thì ánh mắt chợt quét lên hài cốt của cự linh hoa, trong lòng vừa động, quỷ dị tiện tay bắn ra một đạo quang mang.

Sau một tiếng lôi minh, một đạo ngân quang hình cánh cung lóe lên lao thẳng vào cự linh hoa, hoàn toàn biến nó thành tro bụi. Lúc này Lôi Lan với khẽ động thân, hai cánh rung lên biến thành một đạo tàn ảnh bay về phía bọn Hàn Lập.

Trong nháy mắt, thân ảnh ba người Hàn Lập biến mất vô ảnh vô tung, nơi đây không có thêm một dị biến gì.

Nhưng, một lúc lâu sau đó, phụ cận mặt đất chợt chớp lên, tiếp theo một trận tiếng nổ ầm ầm ù ù kèm theo sự nứt vỡ của mặt đất. Từ dưới dần dần hiện ra một đầu quái vật đen sì, phảng phất muốn to gấp mấy lần cự linh hoa vừa rồi.

Đầu hắc cự linh hoa này phảng phất giống như một tòa núi khổng lồ. Vừa hiện thân thì khựng lại, tiếp đó là một tiếng rống lớn: "Kẻ nào to gan lớn mật như vậy, dám ở đây diệt sát linh hoa cúng tế của ta. Chẳng lẽ là đám lục túc kia sao?" Nghe âm thanh thì như là của một nữ tử đang vô cùng tức giận.

Theo tiếng quát mà đến thì nhìn thấy tại trung tâm của cự hoa màu đen kia có một cái ghế màu bạc, phía trên có một người ngồi rất ngay ngắn, vóc người thon thả nhưng khuôn phảng phất như có như không, trên tay cầm một cây roi da xanh biếc.

"Chủ nhân xin đừng tức giận, có vẻ những kẻ đó rời đi chưa lâu, để tiểu nhân đi điều tra xem sao." Hoàng quang chợt lóe lên, đột nhiên một thân ảnh lùn tịt nửa ngồi nửa quỳ xuất hiện phía trước chiếc ghế bạc, tựa hồ vô cùng cung kính nói.

"Ừm, ta còn muốn tiếp tục việc cúng tế, việc này đành phải giao cho ngươi vậy. Mặc kệ là ai, có dũng khí phá việc của ta thì không thể bỏ qua được." Nữ tử lạnh lùng nói, roi da trong tay đột nhiên khẽ vung lên.

Sau vài tiếng the thé, một đạo bạch ngân lóe lên, không gian phụ cận chợt nổi lên xao động, lập tức vô số hắc vụ từ giữa đạo bạch ngân bắn ra, không gian cảm giác như bị nứt vỡ, rồi ngay lập tức trở lại bình thường.
Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!