Bay đến cách đám mây đen giữa không trung khoảng hơn trăm trượng thì điếm chủ dừng lại, ánh mắt ngưng trọng mở miệng phun ra một ngụm máu tươi.
Mười ngón tay của hắn nhanh chóng hướng vào tinh huyết điểm một cái khiến cho huyết này hóa thành một cái huyết phù thật lớn nhắm thẳng vào ngũ sắc điện hồ bay đi. Vài lần lóe lên liền biến mất vào trong đó không còn thấy bóng dáng nữa, khi huyết phù vừa mất thì điện hồ kia phát ra âm thanh nổ ầm ầm vang vọng khắp nơi, ô vân ở trong ngũ sắc thần lôi bạo phát khắp không gian nhìn có vẻ dữ tợn vô cùng.
Điếm chủ thấy lôi uy này liền nuốt xuống một ngụm nước miếng, tiếp theo cắn răng phun ra thêm một đoàn tinh huyết nữa, đồng dạng hóa thành huyết phù tiến vào trong ngũ sắc thiên lôi.
Chỉ chốc lát thôi đã tốn nhiều tinh huyết như vậy khiến cho gương mặt của nam tử khô gầy kia nhìn trắng bệch không chút huyết sắc nào cả nhưng hắn lại có hành động giống như là 'được ăn cả ngã về không', có ngã cũng không uổng phí.
Ngũ sắc thiên lôi được nhiều huyết phù tiến vào như vậy nên cuối cùng cũng bình tĩnh trở lại, chẳng những lôi minh càng nhỏ đi rất nhiều mà lôi quang càng nhu hòa hơn. Khắp điện hồ lộ ra những sợi tơ nhỏ như mạch máu như ẩn như hiện quỷ dị vô cùng, điếm chủ thấy vậy liền mừng rỡ, trong miệng không ngừng đọc chú, hai cách nhằm vào không trung vẫy một cái. 'Phốc phốc' vài tiếng, vô số sợi huyết ti từ trong hai cách bay ra ngoài bắn vào trong ngũ sắc điện hồ kia cùng với những sợi huyết ti trên đó hòa làm một thể bao vây đoàn thiên lôi đó vào trong. Hai tay của điếm chủ bắt quyết khiến cho bạch quang trên người phát ra chói mắt vô cùng, từng đạo từng đạo pháp quyết bay lên không trung.
Ngũ sắc thiên lôi ở trong huyết ti truyền ra một tiếng lôi minh nho nhỏ liền co rút lại, chỉ trong nháy mắt thôi đã hóa thành một lôi cầu lớn khoảng nửa trượng, ở bên ngoài lôi cầu có một huyết võng do huyết ti kết thành. Nam tử khô gầy thấy vậy liền mừng rỡ giơ tay hướng về quang cầu phất nhẹ một cái, ngũ sắc thần quang trông có vẻ hung tợn vô cùng kia vậy mà dưới một phất tay của hắn liền ngoan ngoãn bay đến. Hàn Lập thấy vậy liền đứng ngẩn người.
Điếm chủ căn bản để cho đám người Hàn Lập đặt câu hỏi mà thân hình liền nhoáng lên biến mất tại chỗ.
Tiếp theo sau đó ở trên mặt đất truyền ra một sự rung chuyển nhè nhẹ, nam tử khô gầy quỷ dị xuất hiện bên cạnh lôi thú, hắn giơ hai tay lên phóng ra hai cột sáng to lớn đánh vào lôi cầu cách mặt đất không quá mười trượng kia khiến cho âm thanh ầm ầm vang vọng khắp nơi.
Khoảng cách gần như vậy khiến cho dám người Hàn Lập cảm nhận được uy thế đáng sợ của ngũ sắc lôi cầu kia nên sắc mặt đại biến.
Cũng may lôi cầu kia bị nam tử khô gầy thi pháp ở trên cao chứ không ba người chỉ biết thu tay lại mà bỏ chạy. Bọn họ không muốn giao tính mạng của mình ở trong tay của người khác chút nào.
Điếm chủ không rảnh để đi ngó ngàng đến ba người Hàn Lập mà nghiêm túc khốc chế lôi cầu, đột nhiên hắn hét lớn một tiếng.
Lôi cầu quay tròn vài cái rồi để lộ ra một cái lỗ nho nhỏ, một tiếng sấm nhỏ vang lên tiếp theo là một đạo ngũ sắc điện hồ tinh tế bắn nhanh vào lôi thú ở bên dưới.
Trong nháy mắt ngũ sắc lôi cầu xuất hiện thì lôi thú như đã phát hiện ra đại sự bất ổn liền liều mạng rống giận không ngừng khiến cho xiềng xích trên người như đã nới lỏng một phần nào. Nhưng mà không chờ nó di chuyển được bước nào thì ngũ sắc điện hồ hóa kích trên thiên linh cái của nó làm cho lôi thú không kịp hừ một tiếng đã ngã xuống đất.
Điếm chủ mừng như điên, vừa thúc dục ngũ sắc lôi cầu phóng ra từng tia chớp đánh xuống không ngừng, đồng thời hắn ở bên ngoài thi pháp để cho mộc bài trên đầu lôi thú phun ra lục ti một lần nữa.
Lúc này ngũ sắc lôi hồ được lôi điện của ba người Hàn Lập phụ trợ nên hư ảnh của lôi thú lần nữa bị mộc bài kéo ra ngoài.
Tinh hồn của lôi thú liều mạng giãy dụa nhưng lôi điện lực trên người bị năm thanh chủy thủ phong ấn, còn thân thể thì bị ngũ sắc thiên lôi và đám người Hàn Lập áp chế khiến cho nó không còn sức để ngăn cản, bị mộc bài kéo dần dần ra ngoài.
Mộc bài lấp lóe linh quang một cái lập tức thu tinh hồn của lôi thú vào trong, nam tử khô gầy kia vội vàng bắt pháp quyết đánh vào mộc bài khiến cho nó không ngừng toát ra linh quang rực rỡ đem tinh hồn của lôi thú hoàn toàn phong ấn vào trong. Làm xong tất cả nam tử ấy mừng rỡ hướng mộc bài phất nhẹ một cái làm cho mộc bài bay đến lòng bàn tay của mình.
"Ha ha. Rốt cục đại công cũng cáo thành rồi!" Điếm chủ mừng như điên cười to không dứt.
Ánh mắt của Hàn Lập chợt lóe lên một cái, lôi minh trên tay dần nhỏ đi rồi biến mất, kim hồ cũng không còn bóng dáng.
"Đây là ý gì? Ngư huynh không phải muốn hàng phục con thú này sao? Chẳng lẽ đã xong rồi ư?" Thanh niên âm nhu vừa thu công pháp vừa nhìn thân thể của lôi thú không nhúc nhích rồi lại nhìn mộc bài trong tay điếm chủ nhướng mày.
Đây cũng là câu hỏi mà Hàn Lập và đại hán muốn hỏi.
"Ha ha, chỉ cần có thể đem tinh hồn của lôi thú bắt ra ngoài rồi thì thu phục nó cũng chỉ là chuyện nhỏ thôi!""Tiếp theo không cần ba vị phải ra tay nữa!" Nam tử khô gầy cẩn thận thu mộc bài vào trong người cười lớn vui vẻ vô cùng.
Ba người Hàn Lập liếc mắt nhau một cái, tất cả đều cảm thấy kỳ hoặc nhưng không nói ra mà chỉ lộ ra một tia cảnh giác.
"Ba vị yên tâm, nếu đã trợ giúp ta đại công cáo thành rồi thì thù lao ta đáp ứng tuyệt không nuốt lời. Mời ba vị tiếp!" Điếm chủ cười ha ha khoát tay áo lên, một cỗ bạch hà chợt hiện rồi trước mặt hắn xuất hiện ba hộp gỗ.
Ba hộc gỗ đó sau khi xuất hiện liền bay nhanh đến đám người Hàn Lập. Thanh niên âm nhu kia cùng với hắc giáp đại hán tuy có nghi hoặc nhưng nhìn thấy vật mình mơ tưởng xuất hiện liền vui vẻ giơ tay lên tiếp hộp gỗ mà bất chấp tất cả.
Nhưng Hàn Lập thấy vậy liền quay tròn thân hình, lập tức trên người hắn xuất hiện một kim sắc trường bào chợt lóe lên rồi bao vây họp gỗ vào trong. Tiếp theo cả hai chân điểm một cái liền lùi nhanh về phía sau.
Vừa thấy Hàn Lập có cử động như vậy lập tức làm cho thanh niên âm nhu kia ngẩn ngơ, trong lòng thầm kêu một tiếng 'không tốt' muốn quăng hộp gỗ ra xa nhưng đã trể.
Chỉ thấy trên hộp gỗ thoáng hiện ra bạch quang rồi biết mất, thay vào vị trí của hộp chính là một hạt châu trong suốt.
"Dẫn lôi châu!"Thanh niên kia kêu lên một tiếng sợ hãi, ngón tay vươn ra muốn đánh bay hạt châu kia.
Nhưng một tiếng sấm vang lên lập tức lôi châu vỡ nát phát ra bạch quang chói mắt.
Ngũ sắc lôi cầu trên không trung chỉ còn lại được một nữa kia chỉ trong nháy mắt lôi châu vỡ nát liền hóa thành ba đạo điện hồ bổ xuống.
Tốc độ nhanh vô cùng, dường như chỉ chợt lóe lên liền đến nơi.
"Ầm ầm..." Ba tiếng nổ vang lên, thanh niên và đại hán đồng thời bị ngũ sắc điện hồ cùng bạch quang bao phủ vào trong.
Hai loại uy năng có thể hợp lại làm một khiến cho hai người phát ra khói xanh ngã trên mặt đất không biết sống chết.
Còn bên Hàn Lập thì dẫn lôi châu bị lôi bào bao vây nổ mạnh ở một bên bị lôi bào hấp thu hoàn toàn. Ngũ sắc điện hồ ở trên không trung rơi xuống cũng lệch qua một bên công kích trên mặt đất, nơi mặt đất bị ngũ sắc điện hồ công kích liền hóa thành một động rộng mấy trượng mà không hề phát ra một tiếng động nào như trống rỗng xuất hiện vậy. Điện hồ kia có thể đánh xuyên thủ tầng hai này.
Còn Hàn Lập đã đi đến bên chỗ miệng động ra ngoài liền dừng lại ánh mắt bình tĩnh nhìn về phía nam tử khô gầy kia:
"Di!" Nét mặt vốn đang tươi cười của nam tử ấy chợt thu lại phát ra một tiếng 'di' nhẹ ngoài ý muốn nhưng lập tức khóe miệng liền lộ ra một nụ cười châm chọc.
Đột nhiên Hàn Lập rung hai cánh lên không chút dấu hiệu nào, chỉ trong nháy mắt đã hóa thành một đạo điện hồ biến mất bóng dáng.
Mà dường như ngay lúc đó có hai bàn tay mày xanh xuất hiện ngay vị trí của Hàn Lập vừa đứng, mười đầu ngón tay chớp động lôi mang màu đỏ như máu.
Cư nhiên lại là thân thể của lôi thú bị hắc liên khóa lại không biết từ khi nào dã di động yên lặng độn đến sau lưng Hàn Lập, thần không biết quỷ không hay đánh lén hắn. Chỉ là đôi mắt của lôi thú tỏa sáng rực rỡ có vẻ linh trí vô cùng.
Điếm chủ thấy một kích này không thành công liền lộ ra vẻ ngoài ý muốn nhưng lập tức đôi mắt chợt lóe liên lập tức khiến cho thân hình biến mất, không một tiếng động bay ra ngoài.
Nhưng ngay lúc này trên đầu nam tử xuất hiện một tiếng sấm nhỏ, thân hình Hàn Lập xuất hiện trong bạch lôi. Hắn không lên hai tiếng nhắm vào căn đồng trụ run tay hai tay lên.
Mấy đạo kim quang chói mắt đã vây trảm căn đồng trụ thành bảy tám phần, tất cả cấm chế đề bị phá hỏng. Thân hình của điếm chủ ngừng lại, ánh mắt âm trầm nhìn qua. Hàn Lập yên lặng ôm cánh tay trôi nỗi giữa không trung.
Lúc này ở sau lưng truyền đến một tiếng sấm, lôi thú ở trong tứ sắc điện hồ xuất hiện sau lưng Hàn Lập cùng với điếm chủ tạo thành thế giáp công.
"Ta mặc kệ ngươi có ý đồ gì, thật sự là muốn hàn phục lôi thú hay là đối với tinh hồn lôi thú cảm thấy hứng thú. Chỉ cần đưa vật ta muốn cho ta thì chuyện nơi đây ta sẽ xem như chưa hề có chuyện gì!" Rốt cục Hàn Lập cũng mở miệng nói.
"Ngươi chính là một kẻ Linh Tương thì có tư cách gì nói đến điều kiện với ta!""Nếu các hạ ở ngay lúc toàn thịnh thì tại hạ không có gì nắm chặt nhưng tiền bối vừa rồi không tiếc tổn hao tiên huyết làm pháp nên bây giờ tu vi còn không đến một nửa. Chẳng lẽ Ngư tiền bối cho rằng thêm một con linh thú còn chưa thành thục có thể ngăn cản ta rời đi sao?" Hàn Lập lơ đãng nói, đột nhiên hai tay phất một cái lập tức bay ra một đạo ô quang, sau khi ô quang tán đi lập tức lộ ra một con tiểu hầu trên mặt đất.
Tiếp theo tiểu hầu hai tay vỗ ngực, nhất thời thân thể to lớn lên, chỉ chốc lát thôi đã cao hơn mười trượng, khuôn mặt dữ tợn nhìn chằm chằm vào lôi thú sau lưng.
Đồng thời kim quang trên thân thể của Hàn Lập chợt lóe lên, trên người bay ra bảy mươi hai thanh tiểu kiếm bay quanh thân thể không ngừng, sau lưng xuất hiện phạm thánh chân ma pháp tương với ba đầu sáu tay, hai tay sau khi lộn một cái liền xuất hiện một tòa núi nhỏ trong lòng bàn tay, tay còn lại xuất hiện năm đầu khô lâu bay múa trên đó.
Hai cách sau lưng Hàn Lập vẫy nhẹ một cái lập tức có thanh quang lượn lờ, một con chim nhỏ bay quanh pháp tướng, tiếp theo một hư ảnh của thiên phượng xuất hiện. Ba cái pháp tương xuất hiện lập tức khiến cho khí thế mạnh mẽ vô cùng, linh khí trùng thiên làm cho người khác không dám nhìn thẳng.