Vừa thấy
"Phi hành phù" người da đen cùng vị quầy chủ kia đều đổi sắc, ánh mắt nhìn về phía Hàn Lập cũng trịnh trọng rất nhiều, dù sao người có phù chú cấp cao như vậy cũng không phải là hạng người bình thường.
"Được, ta đổi!" Người da đen rất dứt khoát, loại mua bán rõ ràng chiếm tiện nghi này, làm sao có thể không làm được chứ?
"Bất quá trước đó, ta muốn thử một chút lời các hạ từng nói, Tàn Phiến này không ngại bất cứ vật gì bên ngoài đều thu hút tất cả linh khí phải không? Nếu là thật, tại hạ lập tức trao đổi. Nếu có điều không thật, tại hạ sẽ không thể bỏ vốn đổi lấy vật này!" Hàn Lập bình tĩnh nói.
Người da đen mới đầu nghe Hàn Lập nói như vậy thì sửng sốt, nhưng khi nghe rõ ràng nội dung lời nói, liền nở nụ cười.
"Ta nói về công hiệu của vật ấy, đều là thật. Các hạ cứ việc thử một lần!" Người da đen mười phần tin tưởng nói.
Hàn Lập nghe vậy cũng không khách khí, từ trên người lấy ra một vật như cái chén rượu để ra trên mặt đất, sau đó cầm lấy mảnh
"vải" kia phủ lên trên, sau khi cái chén rượu biến mất, Hàn Lập vươn một ngón tay, trên đầu ngón tay ngưng tụ một đạo linh khí màu trắng, cũng hướng về phía dưới nhẹ nhàng điểm một cái. Kết quả, điểm linh khí màu trắng kia cũng biến mất không thấy, tựa hồ như là bị thôn phệ mất.
Hàn Lập thấy tình cảnh này, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng. Hắn nhẹ nhàng vugn tay, đem mảnh
"vải" về lại trong tay, chén rượu lại xuất hiện, bên trong cũng xuất hiện luồng linh khí màu trắng vừa mới biến mất đang phiêu đãng.
"Không sai! Lời huynh đài nói đích xác không giả. Pháp bảo Tàn Phiến này ta mua, Phi hành phù kia thuộc về các hạ!" Hàn Lập đem mảnh
"vải" bỏ vào trong tay áo, đứng lên, hướng tới người da đen ôm quyền, nói.
"Tốt! Các hạ thật sảng khoái" Người da đen vừa nghe mừng rỡ, cúi người đem Phi hành phù nọ cầm vào trong tay, vội vàng lăn qua lộn lại nhìn mấy lần, sau khi xác định không phải đồ giả, mới cười nói.
Hàn Lập mỉm cười, không nói cái gì nữa, quay người lại ra khỏi đám người, nhưng chưa đi được vài bước, chợt nghe trong đám người phía sau truyền đến đông đảo thanh âm nghị luận.
"Người này thật ngốc! Lại dùng phù bậc cao, đổi lấy một thứ không có tác dụng như vậy!""Đúng vậy, Tàn Phiến này nhỏ như vậy, có thể có tác dụng gì lớn? Đổi như thế, căn bản là không đáng giá!""Cũng đừng nói như vậy, người ta nói không chừng có diệu dụng gì khác!"Hàn Lập nghe như vậy, âm thầm cười lạnh vài tiếng
"Những người tu tiên này làm sao biết, vật ấy đối với mình có tầm quan trọng như thế nào?""Vị huynh đài này, thong thả một chút! Chờ tại hạ một chút!" Hàn Lập chưa đi được bao xa, một thanh âm đột nhiên từ phía sau truyền đến, ngay sau đó có tiếng bước chân chạy vội đến.
Hàn Lập có chút ngạc nhiên, chẳng lẽ là gọi mình? Hắn không khỏi quay đầu lại.
Chỉ thấy cách đó không xa có một người, đầu đầy mồ hôi đang chạy tới bên này, vừa chạy vừa hô, đúng là thanh niên mặt tròn khi nãy thiếu chút nữa bị vạ miệng.
Hàn Lập trừng mắt nhìn, tốt nhất là dừng ở tại chỗ. Hắn muốn biết, cái tên giống như là làm hề này rốt cuộc có chuyện gì, mà phải liều mạng đuổi theo mình như vậy?
"Huynh đài, cuối cùng đuổi theo được người!" Thanh niên đuổi theo tới, thở hỗn hển nói.
"Vị huynh đệ này, có việc gì không?" Hàn Lập liếc mắt xem xét đối phương, nghi hoặc nói.
"Vật này tặng người! Xem như cảm ơn đại ca giải vây" Thanh niên không nói hai lời, một tay đưa một quyển sách nhỏ tới tay Hàn Lập, sau đó có chút ngượng ngùng chạy đi.
Hàn Lập có chút sửng sốt, nhưng lập tức cười cười. Trong số người tu tiên còn có người thuần phác như thế, thật là ngoài ý nghĩ của hắn. Hắn cũng không đuổi theo, mà là cúi đầu nhìn vật trong tay.
Tên quyển sách là
"Thanh Khê bút lục", thoạt nhìn không giống pháp quyết gì, Hàn Lập cũng hứng thú lật xem vài trang.
Thì ra tiền bối tu tiên
"Thanh khê chân nhân" của Việt quốc không thích tu luyện nữa, chỉ thích rong chơi khắp nơi, đem các loại truyền thuyết bí mật mà mình từng nghe thấy, ghi rõ chi tiết trong một quyển tạp ký, còn có chút hình vẽ liên quan rất sống động. Hàn Lập mặc dù xem qua không nhiều lắm, nhưng cũng có hứng thú với vật ấy, đem sách này bỏ vào trong áo.
Kế tiếp, Hàn Lập cũng không muốn gặp chuyện gì đặc biệt nữa, không còn gì hứng thú, liền đi về chỗ ở. Trong phòng mình, Hàn Lập nằm ở trên giường, lật xem
"Thanh khê bút lục".
Chuyện kể trong sách này, có chút là của Thanh Khê thượng nhân tự thân trải qua, có cái thì chỉ nghe thấy, nhưng không có cái nào là không cổ quái, chuyện hiếm thấy. Thậm chí có chút truyện bí mật không truyền ra ngoài của các gia tộc tu tiên, cũng không biết Thanh Khê thượng nhân này làm thế nào biết được.
Hàn Lập thấy thú vị, nhưng khi lật cuốn sách tới vài tờ cuối cùng, thì trước mắt xuất hiện bảy loại lệnh bài có đồ họa giống nhau, mà phía dưới đồ họa đều có khắc mấy chữ:
"Thăng tiên lệnh", là do bảy đại tiên phái Việt quốc chế ra. Là các phái tu tiên cấp cho gia tộc tu tiên lập được công lớn, chỉ cần có người cầm lệnh bài tìm tới môn phái tu tiên phát ra lệnh bài, hiệu quả cũng như là người thắng trận cuối cùng lại Thăng Tiên hội, cũng được đãi ngộ như vậy! Được ban cho Trúc cơ đan cùng tư cách nhập môn. Chỉ là vật ấy vẫn chỉ truyền lưu bên trong các gia tộc tu tiên, người tu tiên bình thường cũng là vô duyên thấy được, bởi vậy chỉ dựa theo hình dáng nghe đồn, mới đưa ra các hình dạng này.
Cuối cùng, Thanh Khê thượng nhân còn dùng vài chữ, viết ra một câu nói: Lệnh này cũng được các gia tộc tu tiên dùng để chuyển nhượng và giao dịch, hơn nữa thời hạn phát lệnh cxung được duy trì rất lâu, cho nên phái tu tiên phát lệnh, nhận lệnh chứ không nhận người! Chỉ cần có người cầm lệnh tới, cũng là một bước thăng thiên, có thể nói là vật nghịch thiên đối với người tu tiên cấp thấp!
Hàn Lập nhìn các văn tự phía dưới nói ràng, lại nhìn một chút bảy đồ hình nọ, cảm thấy trong miệng khô khốc, tim đập thình thịch.
Lúc đầu Hàn Lập vừa nghe đến mấy chữ
"Thăng tiên đại hội" này, đã mơ hồ nghĩ tới lệnh bài kỳ quái lấy được từ chỗ Chu Nho, lệnh bài nọ có một mặt khắc hai chữ
"Thăng tiên", làm cho Hàn Lập cảm giác được hai chữ này có chút gì ẩn ý trong đó?
Nhưng sau lại nghe người khác nói rõ về Thăng tiên đại hội, cũng không có chút gì nhắc tới chữ Thăng tiên lệnh, cũng nghĩ chỉ là trùng hợp mà thôi, cũng không có nghĩ đến nữa. Nhưng không nghĩ tới, trong lúc vô ý được cuốn sách nhỏ này, lại hiểu được lai lịch của vật này cùng ý nghĩa chân chính của nó! Hơn nữa Thăng tiên lệnh này lại có tác dụng to lớn như thế!
Hàn Lập càng nghĩ càng kích động, vội vàng từ trên người lấy ra cái lệnh bài đen đen kia, sau đó vội vàng so sánh với đồ họa, tìm ra được một bức không sai biệt lắm với nó.
"Hoàng phong cốc" đúnglà Hoàng phong cốc phát ra Thăng tiên lệnh này!
" Hàn Lập tay cầm lệnh bài, thì thào lẩm bẩm.
"Bất quá vật quý trọng như thế, tại sao lại lạc đến tay Kim Quang thượng nhân một người tu tiên thấp kém như thế?" Hàn Lập sau khi tỉnh táo lại, nghi hoặc khó hiểu.
Nhưng thật ra nhắc tới, Chu Nho kia thật đúng là chủ nhân của lệnh bài đó!
Nguyên lúc đầu Tần diệp lĩnh nổi danh hiển hách nhất hiện nay, năm đó ngoài trừ Diệp gia ra, còn có gia tộc tu tiên Tần gia uy danh cũng không kém cũng ở nơi này, hai nhà bởi vì có quan hệ nhân thân, cho nên ở chung cũng không tệ lắm!
Thăng tiên lệnh này chính là vật Tần gia tổ thượng thay mặt truyền xuống. Sở dĩ không có đem nó dùng, chỉ là bởi vì Tần gia vẫn tìm không ra, kỳ tại tu tiên có thể xứng với lệnh này! Cho nên tình nguyện đem nó tiếp tục truyền xuống, cũng không muốn làm hỏng vật này!
Nhưng trải qua nhiều đời, Tần gia bởi vì nam ngày càng thưa thớt, dần dần suy bại xuống. Mà Diệp gia ngược lại ngày càng hưng vượng, càng thêm phát đạt, làm cho người của tu tiên giới chỉ biết là Tần diệp lĩnh có Diệp gia, mà đối với Tần gia không hề hay biết!
Tới đời của Kim Quang thượng nhân, Tần gia chỉ còn lại có hắn là nam, mà tư chất của hắn lại thấp vô cùng, căn bản vô vọng có thể có Trúc Cơ. Cứ như vậy, Tần Diệp hai nhà thực lực cách xa như thế, hơn nữa quan hệ nhân thân của hai bên sớm đã là chuyện của quá khứ. Vì vậy, người của Diệp gia rốt cục đem chủ ý đánh chiếm Tần gia để kiếm vài món kỳ bảo gia truyền, mà Thăng tiên lệnh nọ là vật bọn họ càng muốn được!
Mà Kim Quang thượng nhân tư chất tu tiên không ra sao, nhưng bản lĩnh quan sát cũng không nhỏ, hơn nữa hắn nhát gan như chuột, bởi vậy Diệp gia vừa muốn có hành động, Chu Nho vừa nghe phong phanh tiếng gió đã vội vàng đem Thăng tiên lệnh cùng phù lục họa tiểu kiếm, mà trốn đi. Về phần vài món bảo bối còn lại, bởi vì có kết giới phong cấm trụ, Kim Quang thượng nhân nhất thời lấy không được, cũng chỉ đau lòng để lại cho Diệp gia.
Kết quả Kim Quang thượng nhân, chạy trốn đã mười mấy năm, vẫn ẩn cư tại một đạo quan trong thế giới người thường, dựa vào pháp lực thấp kém hết ăn lại uống, cũng tiêu diêu tự tại. Lúc sau này, tâm tư muốn sử dụng Thăng tiên lệnh của hắn, cũng dần dần phai nhạt, hắn tự hỏi cho dù uống Trúc cơ đan, cũng không có khả năng tiến vào Trúc cơ kỳ. Nếu như vậy, cần gì phải đến đại phái tu tiên đó làm đệ tử chịu khổ chứ!
Cứ như vậy, sau lại phát sinh chuyện vây công Thất huyền môn, Thăng tiên lệnh này lại tiện nghi cho Hàn Lập.