"Các ngươi có cách bắt sống được Kim Tủy t*ng trùng sao?". Hàn Lập mặt không biến sắc, nhưng trong lòng có chút hoan hỉ.
"Không sai. Bộ tộc Hạo Thú chúng ta chỉ cần có chút thần thông có thể nhận ra loại t*ng trùng này ở trong vô số khoáng thạch. Hơn nữa còn có cách làm cho chúng ta không thể hóa thành tinh thạch". Thú đầu trâu hãnh diện nói.
"Tốt, rất tốt. Chỉ cần dựa vào điểm này, ta đã có thể bỏ qua chuyện các ngươi đến đây gây phiền phức cho ta, Mộc Linh Hoa ta có thể cấp cho các ngươi". Hàn Lập bỗng nhiên mỉm cười, thần sắc lại trở nên hiền hòa.
"Có chuyện tốt như vậy ư? Có điều kiện gì không?". Thú đầu trâu thông minh dị thường, vừa vui mừng nhưng lập tức phản ứng lại.
"Rất đơn giản. Mộc Linh Hoa các ngươi cần bao nhiêu ta sẽ cho bấy nhiêu. Nhưng làm một trao đổi, cứ mười đóa hoa thì các ngươi phải đưa ta một đôi Kim Tủy t*ng trùng. Ngoài ra đối với Kim Mẫu San Hô Sa mà các ngươi cung phụng ta cũng rất hứng thú. Dùng một đến hai loại Sa này có thể đổi được một đóa Mộc Linh". Hàn Lập khẽ cười nói.
"t*ng trùng là vật cung phụng, chúng ta cũng không có nhiều, hơn nữa mười đôi trong đó đã hứa đưa cho Bảo Quang tôn giả rồi". Con ngươi của thú đầu trâu xoay chuyển, bỗng nhiên nói.
"Bảo Quang tôn giả?". Đó chỉ là một con hải thú Hóa Hình mà thôi. Nếu như ta đã muốn loại linh trùng này thì đương nhiên sẽ có cách giải quyết nó. Ta cho các ngươi thời gian bảy ngày để chuẩn bị việc này, ba ngày sau đó lại đến động phủ ta trao đổi Hoa Mộc Linh. Nếu như không đến thì...
". Hàn Lập đột nhiên cười một cách đáng sợ, tay áo rung lên, gần đó một cơn gió nhẹ nổi lên rồi người biến mất vào không trung.
Thú đầu trâu và tam thủ cự mãng cả kinh, lúc này mới phát hiện, đám tia sáng đỏ quấn chặt lấy mình lúc nãy cũng đã biến mất.
Hai con thú lấy lại sự tự do của mình, bất giác quay sang nhìn nhau.
Một lúc sau, tam thủ cự mãng quay đầu nhìn theo mọi hướng, cái đầu ở giữa chớp chớp con ngươi màu xanh, rồi bỗng nhiên thấp giọng nói với thú đầu trâu:
"Người đó quả thật đã đi rồi sao?
".
Thú đầu trâu nghe thấy thì chần chừ một lúc, rồi lập tức há to miệng ra, một viên lục châu trong suốt bay ra.
Viên lục châu này cuộn tròn trên không trung, rồi phóng ra một làn ánh sáng màu xanh bao phủ cả hai con thú vào trong.
"Bây giờ không còn vấn đề gì nữa rồi. Sau khi dùng nội đan của ta làm màn cách âm, thì người đó nếu có dùng thần niệm nghe trộm chúng ta nói chuyện, thì nhất định sẽ bị ta phát hiện
". Thú đầu trâu chớp chớp mắt, nói như vậy.
Con cự mãng nghe vậy liền nhẹ nhõm hẳn, vội hỏi:
"Chúng ta sẽ chuẩn bị để đổi lấy Hoa Mộc Linh sao?
".
"Vật cung phụng không chỉ là chuyện của hai chúng ta, còn cần phải thương lượng với mấy đồng đạo đã
".
Nhưng muốn vượt qua lần cung phụng này, e rằng chỉ có thể làm như vậy". Thú đầu trâu cười gượng nói.
"Kim Tủy t*ng trùng và Kim Mẫu San hô cũng hiếm có khác thường. Nếu đem ra đổi thì lần sau sợ rằng sẽ không nắm chắc tìm đủ". Cự mãng nhắc nhở.
"Lần này thì không phải lo. t*ng trùng và Kim Mẫu San Hô sa tất nhiên là rất khó tìm, nhưng nếu chúng ta bỏ ra thêm nhiều thời gian, thì tất sẽ tìm được. Còn số lượng Mộc Linh Hoa mà người Thiên Bằng tộc cần lại rất lớn, những nơi khác sớm đã khô héo hết rồi, chỉ có trên núi mà người này sóng mới có thể tìm đủ số lượng cho lần cung phụng này". Thú đầu trâu nói có chút bất lực.
"Nếu đã như vậy, chi bằng khi người của Thiên Bằng tộc đến lấy đồ cung phụng thì chúng ta hãy nói với họ, để họ giải quyết tên kì quái này". Ba đầu của con cự mãng lắc lắc, đột nhiên nói.
"Hừ, đừng có nghĩ đến chuyện đó. Chẳng lẽ ngươi đã quên lần giáo huấn trước ư? Cho dù người của Thiên Bằng tộc có giết được người này, nhưng Mộc Linh Hoa trên núi tuyệt đối sẽ bị thu đi hết, những đồ cung phụng tuyệt đối đến nửa đóa cũng không có. Hơn nữa, nếu như nói sự thật với họ là Mộc linh Hoa đã biến mất trên Hắc Mộc sơn thì Thiên Bằng tộc còn giữ chúng ta lại nữa không? Thiên Bằng tộc đã nhiều lần lấy được đồ cung phụng, chỉ cần Mộc Linh Hoa số lượng đủ thì nếu như những đồ cung phụng khác thiếu một chút cũng không phải là không thể ứng phó được. Nhưng ngược lại nếu như Mộc Linh Hoa thiếu, thì những thứ khác có nhiều đi chăng nữa cũng sẽ không có quả tốt để ăn đâu. Loại Mộc Linh Hoa này dường như là thứ cực kì quan trọng đối với người Thiên Bằng tộc. Nếu không phải Thiên Bằng tộc có sự kiêng kị khác thường đối với sương mù đen ở đây, tuyệt đối không dám lưu lại ở đây lâu. Thì họ không chừng sớm đã phái người đóng giữ ở đây rồi". Thú đầu trâu lãnh đạm nói.
"Nhưng nếu cứ tiếp tục như vậy, thì cho dù lần này có thể ứng phó được, thì lần cung phụng sau chúng ta không có cách nào giao ra đủ. Đến lúc đó không phải là vẫn có kết cục như vậy sao. Đám chúng ta đều đã bị Thiên Bằng tộc hạ nô ngân, một khi rời ra khỏi đây ngoài vạn dặm, thì lập tức sẽ tự bạo mà chết". Tam thủ cự mãng vội nói.
"Điều này ta đương nhiều là biết. Nhưng không cần phải lo lắng tới chuyện này. Ngươi lẽ nào đã quên lời hứa mà vị đại nhân trong sương mù đen đã hứa với chúng ta sao. Chỉ cần lại âm thầm đưa cho hắn linh thạch trăm năm,thì hắn sẽ có thể thần thông đại thành, giải trừ nô ngân cho chúng ta. Đến lúc đó, không phải kiêng kỵ mà trốn đi được rồi". Giọng của thú đầu trâu đột nhiêm nghiêm nghị hẳn lên.
"Nhưng ngươi có thể tin được hay không? Đừng quên, hắn trước đây là tiền bối trong Hắc Ẩn sơn chúng ta, nhưng sau khi thoát chết tiến vào bên trong sương mù đen, lại nuốt được tinh Hạch của một con cự quỷ thượng cổ, giờ hắn đã trở thành nửa quỷ nửa yêu rồi. Vạn nhất đến lúc đó hắn lại có biến đổi gì khác...". Tam thủ mãng do dự nói.
"Thì sao, Hoa huynh lo lắng vị đại nhân đó không giữ lời hứa ư?"Điểm này cứ yên tâm, vị tiền bối này cũng xuất thân từ Hạo Thú tộc, hơn nữa lại có đại thù đại hận với Thiên Bằng tộc. Nghĩ thế nào đi chăng nữa cũng sẽ không gây điều gì bất lợi cho chúng ta đâu. Hơn nữa, chúng ta đã âm thầm mang cho hắn rất nhiều tinh thạch trăm năm, giúp hắn tu luyện, bây giờ nhìn thấy đại công cáo thành, thì còn có thể có lựa chọn nào khác sao?
".
Thú đầu trâu liên tục lắc đầu nói.
"Có thể là Hoa mỗ suy nghĩ nhiều rồi. Nhưng rốt cuộc trong sương mù đen kia có thứ quỷ gì mà làm cho Thiên Bằng tộc sợ hãi đến vậy. Vị đại nhân đó phải chăng đã tìm hiểu rõ?
" Cự mãng có chút hiếu kì hỏi.
"Không biết, nhưng bên trong chắc chắn có gì đó cổ quái. Cho dù với thần thông hiện tại của vị đại nhân này thì cũng chỉ có thể lưu lại ở ven ngoài của sương mù mà thôi, nào dám vào tận giữa. Nhưng sự tồn tại của sương mù đen này là chuyện rất lâu về trước. Nghe nói đó chính là chuyện xảy ra khi mà người của Thiên Bằng tộc lớn mạnh nhất, cơ hồ như thống lĩnh cả một Phi Linh tộc
". Thú đầu trâu cười gượng một tiếng nói.
"Điều này cũng có thể. Bất luận là trong sương mù có tồn tại cái gì thì đối với chúng ta đều không có lợi. Với tu vi của chúng ta, nếu một ngày bước vào đó thì chỉ sau một lúc sẽ bị hút hết máu thịt, hóa thành cốt khô
". Tam thủ cự mãng gật gật nói.
Sau khi thú đầu trâu và cự mãng bàn bạc với nhau vài câu, thì lập tức thu yêu đan lại, hóa thành hai cơn yêu phong, bay đi mất.
Ngay lúc hai con thú rời đi không lâu, khôgn giang gần đó bỗng chập chờn, một nhân ảnh xanh nhạt từ hư không hiện ra.
Đó chính là Hàn Lập.
Hắn ngẩng đầu nhìn hai con thú đã đi xa, cười một cách quỷ dị, đột nhiên nắm một tay chộp vào hư không hướng về nơi hai con thú lúc trước đã đứng.
Kim Quang chợt lóe lên, bỗng nhiên hiện ra một tiểu trùng kim sắc to bằng móng tay, rõ ràng đó là một con Phệ Kim trùng đã được thu nhỏ lại mười mấy lần.
Con trùng này hai cánh dang ra, bay vào trong lòng bàn tay Hàn Lập.
Hàn Lập chỉ một ngón tay vào linh trùng, nhắm hai mắt lại, lập tức thu hồi thần niệm trên người con Phệ Kim trùng lại, những lời đối thoại của thú đầu trâu và tam thủ mãng đều vang lên trong tai hắn.
"Sương mù đen, nửa quỷ nửa yêu, nô ngân? Có nghĩa gì vậy. Người của Thiên Bằng tộc nếu như không có cách nào lưu lại lâu trên đảo này, chỉ cần không tồn tại cấp hợp thể, thì trong thời gian ngắn cũng không cần phải quá lo lắng. Thật không ngờ, mấy con yêu thú cấp thấp này lại có thể bắt được những thánh dược luyện thể như Linh Tủy t*ng trùng. Đây là thứ mà những Trưởng lão Hợp Thể kì trong thành thiên Uyên cũng không có cách nào tìm kiếm được. Có nó rồi, lại tìm thêm được mọt số linh vật khác, cộng thêm cơ thể Kim Cương Xá Lợi của ta thì sẽ có thể học được Kim Cương Pháp Thân của Phật Tông, có thể đem Phạm Thánh Chân Ma Pháp Tướng của a ngưng luyện thành một thực thể. Còn nói về Kim San Hô sa, nó cũng là một vật hiện tại cần gấp, nếu như dùng nó để luyện xâm nhập vào huyết nhục, thì sẽ làm cho thân thể càng thêm mạnh mẽ...
". Hàn Lập tự lẩm bẩm mấy câu, vui vẻ khác thường.
Một lúc sau, Hàn Lập không cười nữa, đột nhiên nghĩ đến một chuyện gì đó, khóe miệng hơi nhéch lên, bỗng từ sau lưng hư ảnh của đại bàng và phượng hoàng ngũ sắc lóe sáng, một đôi cánh trong suốt hiện lên.
Chỉ động hai cánh một cái thì thân hình Hàn Lập đã phóng ra một thanh quang chói mắt, chớp lóe xuống, cả người hóa thành một sợi tơ óng ánh bắn nhanh ra.
Trên không trung chợt hiện ra một vệt sáng xanh rất dài, dường như xé rách hư không, từ chỗ tia sáng bắn ra nối đến thẳng chân trời.
Rồi sau một khắc, một đầu của vệt sáng dài đó linh quang lóe lên, sợi tơ óng ánh đã xuất hiện ở trong đó. Lại lóe sáng, lần này chìm vào phía chân trời không còn thấy bóng dáng nữa.
Khi Hàn Lập khởi động hai cánh lôi phong đã biến thành linh bảo thì tốc độ của độn quang đã nhanh gấp mấy lần so với tốc độ thông thường. Chỉ trong quang cản hơn hai ngày, đã có thể bay ra khỏi hòn đảo, xuất hiện trên một vùng biển cách đó vài trăm dặm.
Vùng biển này khắp nơi phân bố các đám san hô khác nhau, lớn thì như một hòn đảo nhỏ, bé thì chỉ có thể đứng được một người.
Đây chính là động phủ của Bảo Quang tôn giả mà hắn tìm được thông qua Sưu hồn thuật.
Vị tôn giả này chẳng qua chỉ là một con yêu thú cấp tám hóa hình mà thôi. Từ hai trăm năm trước nó đã dạo chơi đến vùng àny, rồi thu phục được bảy tám con hải thú cấp thấp và trung gần đó và định cư ở đây.
Đám yêu thú đầu trâu trên đảo đã từng trao đổi một số linh dược với thủ hạ của con yêu này nên mới miễn cưỡng kéo thêm một chút giao tình. Cho nên khi đơn độc không công phá được động phủ của Hàn Lập, mới nghĩ đến việc dùng Kim Tủy t*ng trùng để trao đổi lấy sự trợ giúp của nó.
Đương nhiên cũng là do đám tiểu thú đã đoán sai tu vi thực sự của Hàn Lập, cho rằng cũng chỉ là tồn tại ở cấp Nguyên Anh mà thôi, nên mới làm như vậy. Nếu không tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện bất lợi cho mình.
Hàn Lập không bỏ lỡ thời cơ, một tay lật lên, từ trong tay áo vươn ra một bàn tay phát ra ánh sáng màu đen, từ từ ấn xuống phía đám san hô.
"Ầm ầm đùng". Một tiếng nổ cực lớn vang lên, từ trong lòng bàn tay hiện ra hư ảnh một ngọn núi nhỏ, phình to lên trong quang hà màu xám, rồi hóa thành thực thể ép chặt xuống phía dưới.
Dưới sự thúc đẩy toàn lực của Hàn Lập, Nguyên Từ thần Sơn lập tức phình ra lớn đến cả nghìn trượng, Nguyên Từ Thần quang ở dưới đáy cuồn cuộn phóng ra, đem toàn bộ bề mặt biển san hô lớn đến vài mẫu đều bị bao phủ phía dưới.