"Ngươi dám?" Huyết long toàn thân run rẩy rống lớn, từ đó trên thân phun ra một đạo huyết quang, chém tới thanh ti.
Nguyên thần Lũng Đông rơi vào đường cùng, thế nhưng đem chân linh trên người hóa thành một đạo kiếm quang bắn ra, giãy dụa lần cuối.
Nếu là công kích bình thường, bị kiếm quang màu máu này chém phải thật sự không thể hạ xuống.
Nhưng Hư thiên đỉnh đường đường cũng là thông thiên linh bảo, phun ra thanh ti là vật vô hình, ở phương diện biến hóa vô cùng thần diệu.
Hàn Lập dùng thần niệm thúc dục, nhất thời trên không trung chợt lóe thanh quang, hơn phân nửa thanh ti biến mất không thấy, còn lại đột nhiên ngưng tụ, hóa thành một đạo thanh quang quấn lấy huyết quang. Ngay sau đó, xung quanh huyết long dài nửa thước, không gian bỗng chấn động, một đoàn thanh ti từ hư không bắn ra.
Thanh ti bao trùm, nháy mắt đem hàn diễm năm màu, huyết long và phân nửa thân thể huyết phượng gắt gao vây lấy. Cuốn mạnh một cái, từ không trung thu hết vào Hư thiên đỉnh.
" Xì" một tiếng, thân thể huyết long liều mạng giãy từ bên trong bay ra một đoàn thanh quang, sau khi chợt lóe, liền quỷ dị hiện ra ở đại phương bên ngoài mười trượng, lại liên tiếp thuấn di ra ngoài bốn năm mươi trượng.
Trong mắt Hàn Lập hàn mang chợt ẩn hiện, đột nhiên giữa chân mày phá diệt pháp đại phóng ô quang, bắn nhanh ra một đạo hắc mang.
Trong hư không vang lên một thanh âm trầm muộn, vật đang thuấn di trong thanh quang lảo đảo hiện ra, hào quang tựa hồ ảm đạm không ít.
Nhưng chưa chờ Hàn lập thi pháp, thanh quang chợt lóe hóa thành một đạo hư ảnh bắn nhanh đi, vài lập chớp hiện, liền quỷ dị hiện ra tại chân trời, lại nhoáng lên lần nữa, biến mất không thấy. Hàn Lập nhướng mày, con mắt yêu dị vừa bắn ra hắc mang tiêu tán.
Cho dù Phá diệt pháp có thần thông xuyên thủng hư không, thế nhưng cự li xa tự nhiên bất lực.
Mà thanh ti bao vây huyết long và huyết phượng đã
"oanh" mộ tiếng, sau đó bị Hư thiên đỉnh thu vào bên trong.
Đỉnh hạ xuống, đem chiếc đỉnh này một lần nữa thu liễm quang mang.
Ai cũng không chú ý tới, ngay trong phút chốc này, tay áo Hàn Lập yên lặng chợt lóe hai điểm kim quang, cực kì bí mật bay vào trong Hư thiên đỉnh.
Mà lúc này, bốn người ở phía xa trăm trượng thấy một màn huyết chân linh bị Hàn lập thu lấy, nguyên thần Lũng Đông trốn đi, sắc mặt tất cả đều đại biến.
Hai tu sĩ Lũng gia liếc mắt nhìn nhau, đột nhiên hóa thành hai đạo kinh hồng phá không bay đi, không nói năng một tiếng. Bọn ác quỷ cùng ma vật cũng theo sát bỏ chạy phía sau, phương hướng bọn họ đào tẩu chính là phương hướng lúc trước Lũng Đông chạy trốn.
Diệp Sở và bạch bào thiếu nữ cũng không có ý định đuổi theo, ngược lại cùng nhau bay nhanh tới Hàn Lập.
Lát sau, thân hình hai người hiện ra trước mặt Hàn Lập mười trượng, trong đó Diệp Sở liếc mắt đánh giá Đề hồn thú cao mười trượng bên người Hàn Lập, ánh mắt khó nén kinh ngạc.
Mà bạch bào thiếu nữ mang theo khuôn mặt tươi cười, nhưng đôi mắt sáng như sao nhìn chằm chằm vào thanh đỉnh trước người Hàn Lập.
Hiển nhiên hai người vừa thấy huyết chân linh rơi vào tay Hàn Lập, bắt đầu trở nên cảnh giác vạn phần.
" Hàn huynh, lúc nãy may mà ngươi ra tay tương trợ, nếu không đúng là đám người Lũng gia đắc thủ. Hàn huynh yên tâm, điều kiện lúc trước đáp ứng ta sẽ không thay đổi, sẽ không phí công đạo hữu xuất lực." Bạch bào thiếu nữ ánh mắt lưu chuyển, bỗng nhiên quyển rũ cười nói:
" Không sai, lấy lực của Diệp gia chúng ta, có lẽ là nhân tộc hãn hữu có thể trợ giúp đạo hữu thực hiện nguyện vọng." Diệp Sở chậm rãi mở miệng, nhưng trong lời nói lại ẩn chứa ý uy hiếp.
Hàn lập khóe miệng giật giật vài cái, cũng không nói gì, một tay đột ngột vỗ lên thanh đỉnh.
Đỉnh này vù vù hai tiếng, bay lên không trung. Vô số thanh ti quấn quanh dày đặc, huyết long còn cả huyết phượng không trộn vẹn từ từ hiện ra trên cửa đỉnh.
Hai cô giá vừa thấy huyết long huyết phượng hai mắt sáng ngời, bạch bào thiếu nữ trên mặt chợt lóe huyết quang, ẩn ẩn có một bóng huyết phượng chợt lóe lướt qua.
Hàn Lập mỉm cười, một tay hướng thanh đỉnh bắn ra.
Nhất thời thanh ti đang bao vây huyết phượng, dần dần mở ra, vật bị bao phủ bên trong bắn thẳng về phía thiếu nữ.
Bạch bào thiếu nữ mừng rỡ, trong miệng quát một tiếng, từ trên người một con huyết phương nhỏ khác bay ra, va chạm với huyết phượng không toàn vẹn.
Huyết quang đại phóng, song phượng không chút trở ngại kết hợp thành một thể, hóa thành một viên cầu lớn màu máu đường kính nửa thước. Cầu máu này ướt át, như do máu ngưng tụ mà thành, nhưng sau khi xoay tròn, bỗng nhiên hóa thành một đầu huyết phượng dài một thước, bay vòng quanh thiếu nữ
Thiếu nữ khóe miệng mỉm cười, vươn một cánh tay ngọc ra, hướng về phía huyết phượng.
Sau một tiếng hót lảnh lót, huyết phượng mở ra hai cánh, hóa thành một đạo huyết quang chui vào thân thể thiếu nữ, chợt lóe biến mất.
Toàn thân Diệp Dĩnh bị một tầng huyết sắc bao phủ, đồng thời một đầu huyết phượng như ẩn hiện sau lưng, mơ hồ không rõ, cuối cùng dần ổn định xuống.
Lại một lát sau, hư ảnh huyết phượng biến mất, mà thiếu nữ trợn trừng mắt, vẻ mặt vô cùng hưng phấn.
" Chân phượng chi huyết cuối cùng cũng không có gì trở ngại, mười phần lấy được bảy tám phần. Còn một bộ phận nhỏ nữa. Đại khái là bị chân long lực mạnh mẽ cắn nuốt, chỉ sợ không dễ dàng tách ra. Cũng may chân long huyết cũng rơi vào tay Diệp gia chúng ta. Hàn huynh, mau đêm chân long huyết ném tới đây, chân long huyết này phải bảo vệ thật tốt. Cứ vậy căn nuốt sẽ làm linh tính tổn hao nhiều."Thiếu nữ thản nhiên cười với Hàn Lập, đồng thời một tay vừa lật, trong lòng bàn tay bỗng nhiên hiện ra một chiếc hồ lô tinh xảo màu tím, vô cùng xinh đẹp.
Hàn Lập nhẽ cười.
" Diệp tiên tử, tại hạ nhớ không lầm, lúc trước chính là đáp ứng nhị vị đoạt lại chân linh huyết. Hiện tại thiên phượng chi huyết đã tới tay, còn chân long huyết này, tiên tử cũng muốn có tham lam quá hay không." Hàn Lập thản nhiên nói.
" Hàn đạo hữu nói vậy là có ý gì? Chẳng lẽ ngươi cũng muốn tranh giành chân long huyết!" Giọng nói Diệp Sở lạnh xuống, ánh mắt sắc hiện lên hàn quang sắc như đao.
" Tại hạ là tu sĩ phi thăng, cũng biết kiêng kị một số chân linh thế gia, sao dám có vọng tưởng này, cho dù tại hạ thật sự dung hợp chân long huyết, cũng có một kết cục là tất cả các thế gia đuổi giết." Hàn Lập mỉm cười lắc đầu.
" Vậy ý Hàn huynh là?" Nghe khẩu khí Hàn Lập không có ý định chiếm chân long huyết. Bạch bào thiếu nữ thần sắc thả lỏng, hỏi lại.
" Hắc hắc, không có gì? Chân long huyết này có lẫn chân phượng huyết. Diệp gia các ngươi đối với việc này cũng là tình thế bắt buộc a. Hàn mỗ nguyện ý hai tay dâng lên, không biết các người lấy gì trao đổi." Hàn lập trầm giọng nói.
" Ha ha, thì ra Hàn huynh muốn ưu đãi a. Cái này không có gì, chỉ cần nguyện ý giao ra chân long huyết, Hàn huynh cứ nói giá. Tiểu muội tuyệt đối không trả giá." Bạch bào thiếu nữ nghe lời này, tươi cười nói.
" Chân long huyết linh vật bực này, há lại có thể đổi ra linh thạch. Đương nhiên nếu đạo hữu thực sự bỏ ra một trăm khối cực phẩm linh thạch, lại là chuyện khác." Hàn Lập bâng quơ nói.
" Hàn huynh nói đùa. Cho dù là Diệp gia chúng ta cũng không thể một lần xuất ra nhiều cực phẩm linh thạch như vậy. Nếu chỉ cần vài khối, tiểu muội có thê nghĩ biện pháp." Bạch bào thiếu nữ sắc mặt khẽ biến, liếc mắt nhìn Diệp Sở một cái. Miễn cưỡng trả lời.
" Nếu là mấy khối cực phẩm linh thạch, Hàn mỗ cần gì làm phiền mấy vị đạo hữu, tại hạ chỉ cần phí chút tâm tư là có thể lấy tới tay." Hàn Lập sắc mặt không đổi trả lời
" Các hạ muốn gì, nói thẳng ra đi." Diệp Sở tựa hồ không kiên nhẫn, lạnh lùng nói thẳng.
" Rất đơn giản, tại hạ muốn đổi một chiếc Thiên phượng linh chi trong tay Diệp tiền bối." Hàn Lập ánh mắt đảo qua trên người Diệp Sở, từ từ nói.
" Cái gì thiên phượng chi linh? Đạo hữu chả lẽ tin lời bọn hắc phượng yêu tộc kia!" Diệp Sở đồng tử co rút, nhưng lập tức bình tĩnh dị thường nói.
Bạch bào thiếu nữ nghe vậy trong lòng cả kinh.
" Diệp tiền bối cho rằng vãn bối tin tưởng những lời này sao? Nếu nhị vị thực sự cảm thấy lời nói tại hạ vô căn cứ. Hàn mỗ thật không ngại dùng sưu hồn thuật đối với đạo hữu một chút. Tại hạ chỉ cần một chiếc mà thôi. Chân long huyết đổi lấy một chiếc, hẳn là hai vị đạo hữu chiếm đại tiện nghi mới phải." Hàn Lập lạnh nhạt đáp.
Nghe thấy Hàn Lập nói, Diệp Sở nhíu mày, ánh mắt quét về phía Diệp Dĩnh.
Mà bạch bào thiếu nữ mấp máy môi vài cái, đôi mắt chợt lóe:
" Đạo hữu dùng thiên phượng chi linh làm gì? Vật ấy đối với Diệp gia chúng ta có chỗ hữu dụng lớn? Không bằng tiểu muội dùng vật phẩm khách đổi thế nào? Tỷ như hai quả Chi long mà chúng ta được chia lúc trước?"" Tại hạ có một bảo vật, trùng hợp cần một chiếc đỉnh giai phượng linh vũ mới có thể luyện chế. Về phần Chi long quả, tai hạ tuy muốn, nhưng so với phượng chi linh, Hàn mỗ tất nhiên là muốn thứ sau hơn." Hàn Lập thong dong nói.
" Hàn huynh thực sự đổi thiên phượng chi linh! Không thể thương lượng?" Diệp Dĩnh hai mắt nhìn chằm chằm vào huyết long trên thanh đỉnh, sắc mặt âm tình bất định hỏi.
" Hắc hắc, hai vị đạo hữu nếu có "Vọng tiên đan
", "Cửu tâm chi linh
" linh vật như vậy, Hàn mỗ cũng không ngại đổi lấy." Hàn Lập hắc hắc hai tiếng nói.
" Hừ, có nghịch thiên linh vật bực này, ta còn cần gì chân long huyết, trực tiếp dùng, tiến giai Luyện hư lên Hợp Thể kỳ. Được, bổn cô nương đáp ứng ngươi. Dùng một chiếc thiên phượng chi linh đổi lấy vật ấy." Bạch bào thiếu nữ cắn răng, rút cuộc đáp ứng điều kiện của Hàn Lập.
Diệp Sở sắc mặt biến đổi, há miệng muốn nói gì, nhưng cuối cùng không nói được lời nào. Hàn Lập nghe vậy, tinh thần rung lên.
" Ha ha, Diệp cô nương làm vậy mới là sáng suốt. Chỉ cần cho Hàn mỗ kiểm tra thiên phượng chi linh một chút, tại hạ lập tức giao chân long huyết cho hai vị, hai vị đạo hữu chắc sẽ không sợ Hàn mỗ lấy bảo vật chạy mất chứ." Hàn Lập mỉm cười nói.
" Sở tỷ tỷ, lấy một chiếc phượng chi linh cho hắn đi." Thiếu nữ thở dài, xoay sang phân phó với Diệp Sở.
" Dạ, thiếu chủ!" Diệp Sở do dự một chút. Nhưng vẫn lên tiếng đáp ứng, một tay hướng vong trữ vật phất một cái, một cái hộp ngọc màu đỏ hiện ra trong tay.
Hộp ngọc này không những đỏ đậm tiên diễm, hơn nữa bên ngoài còn lộ ra hoa văn ngọn lửa, vừa xuất ra, lập tức một cỗ hơi nóng phả vào mặt, phụ cận nhiệt độ tăng vọt.
"Viêm ngọc" Hàn Lập thấy hộp ngọc này, bỗng nhiên cả kinh.