Hàn Lập vô thanh vô tức xuất hiện trên mặt đất, ánh mắt dảo qua khắp nơi, hắn phát hiện mình đang ở trên sườn một ngọn núi đá trơ trụi.
Phải biết rằng nơi này xuất hiện linh mạch, thế nhưng điều kỳ quái là nơi đây không một ngọn cỏ.
Trước đó Hàn Lập ở trên không trung tuần tra linh địa, tự nhiên hắn phát hiện nơi quỷ dị này, hắn tò mò phi độn xuống dưới, kiểm tra xung quanh.
Nhưng lúc đó hắn không phát hiện được gì, hắn lại nóng vội trong việc tu bổ động phủ, không thể xuống dưới lâu. Trong lúc đó linh khí trời sinh ở vùng. Tuy rằng chuyện linh mạch xuất hiện có tỷ lệ cực thấp nhưng không phải chưa có tiền lệ.
Điều này làm cho Hàn Lập đối với việc này vẫn có chút nghi hoặc. Hắn vốn có ý định khi nào nhàn rỗi sẽ tới tra xét một lần nữa. Bây giờ hắn thấy mấy người đó dừng lại ở vùng phụ cận không đi nữa, thì cảm thấy nơi đây quả thực có vấn đề.
Hàn Lập khẽ cau mày hồi tưởng vài thần niệm mang về tin tức, thân hình hắn lay động, nhẹ nhàng bay lên chỗ đỉnh núi.
Thân thể hư vô, chuyện động nhẹ nhàng, một lát sau ở chỗ đỉnh núi, huyền phù xuất hiện, đứng yên không nhúc nhích ở tầng trời thấp
Ánh mắt hắn nhìn xuống, trong tầm mắt hắn chỉ toàn núi đá mà thôi, tựa hồ vẫn giống như lần trước, chưa thất bất kỳ điều dị thường nào. Nhưng đuôi lông mày Hàn Lập nhướng lên, thần niệm đảo qua khắp nơi, vẫn không phát hiện điều gì. Hắn suy nghĩ giây lát rồi bỗng nhiên hai tay bấm niệm pháp quyết, lúc này pháp lực toàn thân rót vào hướng hai mắt
Nhất thời ở sâu thẳm trong đồng tử hắn chớp động lam mang chói mắt. Minh Thanh Linh Mục thần thông bị phát huy tới mức cực hạn, bình thường mắt thường không thể nhìn thấy đồ vật này nọ nhưng bây giờ dều xuất hiện trong mắt Hàn Lập.
Ngay lập tức có phát hiện. Ở bốn phía đỉnh núi có tám cột sáng nhàn nhạt đột nhiên mọc lên từ mặt đất, hợp thành một Tứ Phương trận pháp kỳ quái, bao trọn đỉnh núi dưới chân hắn.
Cột sáng này không biết do kỳ bảo nào biến thành, hình thành nên pháp trận chẳng những vô hình vô sắc, một tia linh khí dao động cũng không có. Thế nên thần niệm cường đại như thế cũng không phát hiện ra sự hiện hữu của nó.
Xem ra cấm chế tạm thời này do bốn người đó lập ra. Nếu không phải Hàn Lập theo dõi hành tung của nhóm đó, hắn không thể phát hiện ra cấm chế ở nơi này
Cấm chế này tuy cũng đủ ẩn diễm, nhưng cũng đủ biến hóa để che giấu sự kỳ diệu, nhưng chưa có gì có thể ngăn cản bản thân hắn
Đối với trình độ trận pháp của Hàn Lập, vừa nhìn đã phát hiện ra mức độ nông sâu, hắn không chần chừ hai tay bấm niệm pháp quyết, hắn không chút ngần ngại hướng xuống bên dưới tiến vào trận pháp.
Sau khi trận pháp và hư hóa thân Hàn Lập tiếp xúc, không có chút phản ứng nào làm cho hắn dễ dàng xuyên qua cấm chế mà vào trong, xâm nhập hoàn toàn vào trong đỉnh núi. Rõ ràng thân thể Hàn Lập sau khi ngược hóa, cấm chế bình thường đã không thể ngăn cản đươc.
Hàn Lập lẻn xuống lòng dất được hơn hai mươi trượng, phía dưới xuất hiện quang đoàn một màu, chỉ cao cỡ đầu người nhưng không ngừng xoay tròn, bên trong ẩn chứa một Hóa Sắc Tuyền, Hàn Lập rùng mình, thân hình dừng lại, hắn muốn quan sát một chút vì thế đã tiến gần hơn để quan sát nhưng Hàn Lập không ngờ một chuyện bất ngờ đã xảy ra.
Thân hình hắn vừa mới dừng lại, lam sắc quàng đoàn tuyền dường như cảm ứng được sự tồn tại của hắn.
Bỗng nhiên hào quang tỏa sáng, từ trong đó phun ra một cỗ thất sắc sáng mờ, sau khi lóe lên liền như tia chớp cuốn hư vô hóa của hắn vào trong.
"A".
Không kịp đề phòng, dù Hàn Lập lắp bắp kinh hãi, sau khi khẽ giãy giụa, bốn phía thân thể hắn lại phát ra một cỗ cự lực hắn nhất thời không có cách nào thóat ra được.
Hắn chưa kịp thi triển thủ đọan lợi hại, hắn cảm thấy bốn phía chung quanh mơ hồ, giống như trong tích tắc hắn xuất hiện ở một nơi xa lạ.
Cùng lúc đó thân hình hư hóa đã bị phá bỏ, thân hình hắn bất giác lộ ra ngoài. Đồng thời tử quang nơi ngực xuất hiện, phù trù màu tím quỷ dị hiện ra.
Sắc mặt Hàn Lập trầm xuống, không lưỡng lự, xuất ra một trảo, bắt được phù thệ trong tay.
Hai tay hợp lại, linh quang lóe lên, Thái Nhất hóa thanh liền biến mất dạng.
Ở phía trước cách hắn không xa, có hai người đang đứng.
Hai người này vừa thấy Hàn Lập thì giật mình hoảng sợ. Sau khi nhìn thấy rõ ràng khuôn mựt của Hàn Lập một người thất thanh la lên:
"Là ngươi? Tại sao ngươi lại phát hiện ra nơi này?" Người này chính là Điếu Mi hán tử. Người kia dáng người mập mạp, thần sắc cũng kinh hãi, cũng chính là Kim Bàn Tử.
Hàn Lập không biết vừa rồi nếu hắn không cẩn thận vận dụng Thái Nhất hóa thanh phù, đem thân thể hư hóa. Lúc trước bị luồng sáng thất sắc kia cuốn vào cho dù hắn tu luyện Kim Cương quyết đại thành chắc chắn sẽ thổ vài ngụm máu huyết, hao tổn một ít tinh nguyên.
Luồng quang hà thất sắc này nhìn tương tự như linh quang Phật Tông, nhưng lai lịch khác nhau. Một tu sĩ bình thường bị luồng quang hà cuốn vào chẳng những pháp lực bản thân không thể vận dụng. Dưới áp lực cực đại sẽ bị biến thành đống thịt vụn.
Nhưng để bài trừ cấm chế, tiến vào trong này. Đám người Điếu Mi hán tử đã mất ba ngày đêm khổ công, dựa vào pháp lực càng bảo vật mạnh mẽ tiến vào không gian này.
Hàn Lập nhìn thấy hai người này, tâm trạng hắn thoải mái hơn nhiều.
Nếu nơi này không có Luyện Hư tu sĩ, hai người kia liên thủ lại hắn cũng tự đối phó được. Vì thế phương pháp ẩn nấp của hắn bị phá hắn vẫn cười ha hả, sắc mặt bình thản nói với hai người.
"Ta tự hỏi ai bố trí cấm chế ở bên ngoài, thì ra là nhị vị đạo hữu. Nhị vị xuất hiện ở đây, muốn làm gì sao? Nếu Hàn mỗ nhớ không lầm Thiên Trắc thành có một điều luật cấm ngoại nhân tự tiện xâm nhập Linh địa của người khác. Nếu như muốn vào phải thương lượng với chủ nhân, nếu được phép mới được vào. Còn không thì bị tố cáo tới Thiên vệ, hơn nữa sẽ bị xác minh, sẽ chịu hình phạt tiên độc" khẩu khí Hàn Lập âm trầm khi nói mấy câu đó, không hề có thiện ý gì cả. Điếu Mi hán tử cùng Kim Bàn Tử nghe nói tới hình phạt tiên độc, dù là tu sĩ Hóa Thần, sắc mặt cả hai cũng biến đổi. Nhưng ngay lập tức ánh mắt Kim Bàn Tử khẽ động, hắn tươi cười nói.
"Hàn đạo hữu không nên hiểu lầm, ta cùng hiền đệ ngẫu nhiên đi tới quý địa thôi, ngồi nghỉ trên đỉnh núi, không biết tại sao chạm vào cấm chế, bỗng chốc bị truyền tống tới đây. Bọn ta không hiểu tại sao lại như vậy".
"A, nghe Kim huynh nói mấy lời này, liệu tại hạ có nên tin không? Thôi được rồi, Hàn mỗ không nói thêm nữa nơi đây không có việc gì cho nhị vị đạo hữu" Hàn Lập chắp tay sau lưng, vẻ mặt cười cợt. Lúc này hắn cẩn thận kiểm tra tình hình xung quanh một lần. Hắn đã ở trong một không gian thần bí.
Không gian này cao tới trăm trượng, trong phạm vi cho phép cũng không tính quá rộng lớn. Nhưng dù là không trung hay bốn phía đều chớp động luồng quang hà thất sắc.
Càng kinh ngạc hơn nữa ngay ở không gian trên cao này có bảy quang đoàn cực to lớn xấp xỉ mặt trời cùng chớp động. Nhũ quang mang làm cho người ta có một cảm giác đặc biệt mát lạnh.
Mà ở trung tâm bảy quang đoàn có một quang môn quang mang thất sắc chớp động, bên trong một mảnh quang huỳnh, có vẻ cực kỳ dị thường.
Nghe Hàn Lập nói thế, Điếu Mi hán tử và Kim Bàn Tử giật nẩy mình, ánh mắt lướt qua Hàn Lập rồi liếc nhìn nhau, sắc mặt cả hai trầm xuống.
"Tại sao ngươi biết số người của chúng ta?" Âm thanh của Kim Bàn Tử lạnh băng, Điếu Mi hán tử cũng hiện sát khí.
"Hai vị muốn động thủ chăng?""Ta đã quên nói cho hai vị đạo hữu, tại hạ trước khi rời đi đã lưu lại vài đạo Truyền Âm phù cùng thiết hạ cấm chế. Chỉ cần tại hạ ở chỗ này xảy ra chuyện gì, Truyền Âm Phù không lâu ở đây sẽ xuất hiện vài vị bằng hữu tốt mới kết giao cùng Triệu Vô Quy tiền bối. Vô cớ xâm phạm Linh địa người khác, vô cớ công kích chủ nhân sẽ làm cho đội chấn pháp thấy hứng thú. Đây chính là trọng tội, chịu hình phạt băng ngục, núi đao. Huống hồ dù nhị vị liên thủ, thật sự có thể đánh chết tại hạ sao?" Hàn Lập không có vẻ tức giận, hắn tươi cười nói.
"Ngươi biết Triệu Thiên Vệ?" Điếu Mi hán tử thoáng rùng mình, nhưng hắn lập tức cảm thấy nghi ngờ.
Kim Bàn Tử nghe xong cũng ngẩn người ra.
"Tại ha do đích thân Triệu tiền bối tiến cử tới Thiên Trắc Thành. Nhị vị cảm thấy tại hạ không biết sao?" Hà Lập thản nhiên trả lời, dáng vẻ của hắn như thể đã sắp xếp mọi việc ổn thỏa.
Sắc mặt đó của Hàn Lập làm cho Điếu Mi hán tử và Kim Bàn Tử đưa mắt nhìn nhau.
"Hừ, ngươi đã biết nơi này không phải chỉ có hai người bọn ta, nói cho ngươi biết cũng không sao. Nơi này trừ hai người bọn ta còn có hai vị trưởng bối đã ở trong này, tiến vào cấm chế ở tầng sâu. Hai người bọn ta phụng mệnh trông coi ở đây. Ngươi chỉ là một gã tu sĩ Hóa Thần, thật sự ngươi nghĩ ngươi có thể ngăn cản sao? Chút quy định của Thiên Trắc Thành kia cũngchỉ là quy định mà thôi, không có gì đáng lo. Không ai vì cái mạng của tu sĩ Hóa Thần như ngươi đồng thời đắc tội với hai tu sĩ cấp Luyện Hư. Cho dù ngươi biết Triệu Vô Quy lão tiền bối, cũng chỉ là quan hệ hời hợt bên ngoài mà thôi" Điếu Mi hán tử trầm tư giây lát đột nhiên nói như thế.
"Thật sao? Ông đạo hữu có thể đang đánh bạc một phen. Vấn đề là trước khi ta tiến vào nơi này đã nghĩ có đạo hữu ở đây vì thế trong Truyền Âm Phù có nhắc tới tên đạo hữu. Có lẽ đạo hữu pháp lực cao cường không sợ Sưu Hồn Thật của đội chấp pháp" Hàn Lập cười ha hả, không chút sợ hãi.
Nếu mấy người này thực sự không sợ Thiên Vệ chấp pháp của Thiên Trắc Thành, chắc chắn sẽ không lén lút lẻn vào trong lòng đất Linh địa của hắn
" Hàn Lập vừa nói xong. Sắc mặt Điếu Mi hán tử trở nên vô cùng khó coi. Kim Bàn Tử cũng sợ run người. Không nghi ngờ gì nữa, Điếu Mi hán tử sợ bị liên lụ, hắn cũng không có cách nào bỏ trốn.
Có một số việc âm thầm làm không gặp vấn đề gì. Nhưng một khi bị người bắt gặp, phơi bày ra ánh sáng, như thế đã thách thức quyền uy của Thiên Vệ cùng Trưởng lão hội.
"Ha, ha. Ta nghe nói thần thông của Hàn dạo hữu không giống bỉnh thường, tiền đồ vô cùng rộng lớn. Không ngờ lại muốn làm ra cái chuyện lưỡng bại câu thương này. Nói thật, ta cùng đạo huynh đây không phải là chủ sự. Nếu Hàn huynh có điều kiện gì, cứ chờ trưởng bối của bọn ta đi ra hãy tự mình nói, được không?
" Kim Bàn Tử hai tay chà xát vào nhau, mắt híp lại nói.
"Như vậy hai vị đạo hữu nghĩ tại hạ không dám ở lại chỗ này sao? Cũng được Hàn mỗ cũng muốn biết qua phong thái hai vị tiền bối một chút. Vậy cứ chờ một lát" Hà Lập cười, thân hình lập tức nhoáng lên, thân thể quỷ dị xuất hiện ở một góc không gian,sau dó hắn khoanh chân ngồi xuống. Cuối cùng hắn thực sự muốn chờ hai vị Luyện Hư tu sĩ xuất hiện.