Trước kia đã từng sử dụng qua
"Thái Nhất hóa thanh phù", thông qua tìm hiểu cách luyện chế đã chế ra Vạn Lung Châu
"Cửu Cung Thiên Càn Phù" cùng với một loại tên là
"Giáp Nguyên Phù" phù hình con rối.
Cuối cùng là một loại phù toản, loại phù toản công kích
"Yểu Thương Phù duy nhất ghi lại trong Tàn Trang Trung.
Thái Nhất Hóa Thanh Phù coi như bỏ qua, thông qua vịệc phân thân thánh thú tìm hiểu Ngọc Giản, Hàn Lập đã muốn nắm giữ thất thất bát bát, tuy rằng xác xuất thành công cực thấp, nhưng chỉ cần cam lòng tiêu phí một lượng lớn vật liệu thì vẫn có thể luyện chế được.
Cửu Cung Thiên Càn Phù vốn là một loại Tiên Gia Phù Toản dùng vây địch, hắn chỉ tìm hiểu một nửa, chỉ dựa vào sự tìm hiểu đó đã nghiên cứu chế tạo ra pháp khí đơn giản Vạn Lung Châu này.
Còn hai loại sau? Nguyên Phù cùng Thiên Phù, lúc trước hắn cũng không hiểu rõ ràng.
Chẳng qua khi Hàn Lập ở phường thị của Thiên Châu Thành xem xét thành phần của Ảnh Khôi Lỗi Phù toản, duyên cơ xảo hợp, lĩnh ngộ hiểu ra mấu chốt của Giáp Nguyên Phù. Dựa vào khả năng Khôi Lỗi không kém, sau này tiếp tuc nghiên cứu, chưa hẳn đã không thể tìm hiểu được cái gì.
Cuối cùng là loại Thiên Thương Phù, là một loại phù toản có tính chất công kích.
Mặt trên ghi lại khởi động phù này có thể huyễn hóa ra một lưỡi dao Thiên Thương chân tiên giới, uy lực to lớn có thể đủ để khai mở đại dương.
Nhưng loại phù toản này thâm ảo dị thường, Hàn Lập lại chỉ có Hóa Thần Kỳ tạo nghệ, hắn thật sự không có đầu mối, không có cách nào tìm được cách chế luyện.
Hàn Lập vuốt ve Ngọc bài, yên lặng cân nhắc sự việc.
Trong Thiên Trắc Thành, có vô số Cao Giai tu sĩ, pháp lực thần thông hơn xa hắn, vì tự bảo vệ mình hắn đương nhiên chuẩn bị bảo mệnh càng nhiều càng tốt.
Nhưng đáng tiếc hơn phân nửa trong bốn loại phù tỏan hắn không thể luyện chế vào lúc này. Hăn chỉ có thể chế luyện Thái Nhất Hóa Thanh Phù, ngay cả Luyện Hư tu sĩ cũng hiểu biết. Nếu như hắn có thể chế ra mọt trong hai loại đó trong những trường hợp nhất định chắc chắn sẽ có tác dụng.
Phù toản còn lại không cần nóng vội, sau này hắn chậm rãi nghiên cứu lĩnh ngộ là được.
Trong lòng nghĩ thế, cổ tay Hàn Lập rung lên, trữ vật vòng tay phóng ra mặt đất một đại Thanh Hà, sau khi hào quang tắt, nhất thời trên mặt đất xung quanh có một đám lớn hộp gấm, hộp ngọc kích cỡ không dều nhau, còn có một ít bình, lọ nữa.
Một tay Hàn Lập hướng mặt đất đánh ra một trảo hư không, một cái hộp gấm lập tức bay vụt lại.
Hắn mở nắp hộp ra bên trong lộ ra một loại da thú vô danh màu hồng, linh quang ngoài mặt lòe loẹt nhìn qua cũng biết không phải yêu thú vật tầm thường.
Hàn Lập không nhìn miếng ra thú, hắn ném lên trên không trung, đồng thời há miệng ra.
"Hì, hì
" một tiếng, một đoàn linh quang rọc rách bao vây miếng da thú vào giữa.
Hai tay bấm niệm thần chú, trong nháy mắt linh quang đại biến, bỗng chốc biến thành một ngọn lửa đỏ thẫm bóc cháy rừng rực.
Một màn quỷ dị xuất hiện.
Tấm da thú Xích Diễm không hóa thành tro tàn, ngược lại phát ra một loại linh quang, mặt ngoài dần trở nên trong suốt.
Lúc này Hàn Lập lại chỉ tay vào mấy cái hộp ngọc.
Cái hộp đó lập tức tự mở ra, từ bên trong bay ra vài luồng bột phấn màu sắc khác nhau, tất cả chợt lóe lên bay vào trong ngọn lửa
"Đùng
" một tiếng vang lên, bột phấn hóa thành linh quang đủ màu, nhập vào mặt trên tấm da thú
Mặt ngoài tấm da thú trong suốt lập tức chớp động phát ra quang mang lộng lẫy dị thường.
Mười ngón tay Hàn Lập không ngừng pháp quyết, hai mắt nhắm lại.
Bỗng nhiên trong mật thất phát ra ngoài một tiếng nổ dữ dội cùngvới một loạt âm thanh khác.
Hai tháng trôi qua mau.
Trong thời gian này, cứ cách mấy ngày trong mật thất lại truyền ra một tiếng nổ nặng nề, lặp lại như thế vài chục lần sau mới hoàn toàn yên lặng.
Sau nửa tháng cánh cửa mạt thất đột nhiên mở ra.
Hàn Lập nhíu mày từ bên trong đi ra, sau một khắc hắn đi thẳng tới đại sảnh.
Tán pháp trận ở đại sảnh còn đang tản ra linh quang nhàn nhạt, theo Bát giác pháp bàn phun ra quầng sáng màu bạc nhưng ảm đạm. Quang điểm biểu hiện ở mặt trên cũng mơ hồ, không rõ ràng.
Hàn Lập vừa thấy thế hắn không chút do dự thay Cao Giai linh thạch ở bốn phía trận pháp, sau đó hắn lại kích phát trận pháp.
Bất giác trên pháp bàn phóng ra Mục Ngân mang, ngay lập tức màn sáng bạc trở nên rõ ràng. Ánh mắt Hàn Lập đảo qua Quang niên sơn, sắc mặt lại âm trầm.
Lúc trước phóng ra bốn quang điểm, bây giờ chúng lại tụ tập vào nhau, hơn nữa chỉ còn cách động phủ của hắn bốn trăm dặm.
Sở dĩ hắn rời khỏi mật thất là vì thứ nhất hắn đã chế luyện thành công một cái Thái Nhất hóa thanh phù. Thứ hai hắn đã phái ra mấy Phệ Kim Trùn để giám thị, bây giờ không hiểu sao một con biến mất. Không biết là bị vây ở trong hay đã bị đối phương giết chết.
Trước đây thông qua Thôi Thục linh dược Nguyên Anh đệ nhị phụ trách động phủ, Hàn Lập đã biết quang điểm đại diện cho tu sĩ đã dừng lại ở đó mấy ngày rồi.
Chẳng lẽ bọn họ đã tìm được mục tiêu.
Hàn Lập rất sốt ruột, một lát sau hắn bỗng khoanh chân ngồi xuống trướcquầng sáng, lẳng lặng nhìn quầng sáng màu bạc, không nói gì.
Liên tiếp như vậy ba ngày, quang điểm vẫn đứng nguyên một chỗ, không tản ra.
Cuối cùng vào buổi sáng ngày thứ tư, Hàn Lập khẽ thở dài đứng lên.
Xem ra chính hắn không đi xem qua một chút không được.
Hắn mặc kệ bọn họ có mục đích gì, vạn nhất có chuyện gì xảy trong linh địa của hắn, hắn có thể ẩn trốn trong động phủ của mình, hoặc cũng có thể giải trừ tai họa.
Dù sao khoảng cách mấy trăm dặm đối với tu sĩ mà nói chỉ trong chớp mắt có thể đi tới.
Mấy người kia chỉ quanh quẩn một chỗ làm cho hắn không thể an tâm tiếp tục tu luyện.
Vì thế hắn quyết định tự mình đi giám thị.
Đương nhiên nếu thật sự có lợi hắn cũng có thể đục nước béo cò một phen. Hắn cũng không ngại ngần khi làm điều đó từ khi hắn tiến vào Linh Giới. Hơn nữa sau khi giao thủ với Luyện hư tu sĩ, dù không địch lại thì việc bỏ chạy cũng không có vấn đề gì.
Đặc biệt hắn vừa mới cô đọng được Lôi bào và Lôi Văn chi châu, luyện chế thành công một cái Thái Nhất hóa thanh phù, đương nhiên hắn tự tin hơn vài phần.
Mà bốn người đó không phát hiện ra bị Vạn Lung Châu giám sát, trong đó tuyệt đối không thể có tu sĩ Hợp Thể Kỳ.
Chính vì vậy sự kiêng kỵ trong hắn giảm đi mấy phần.
Trong lòng tính toán như thế, thanh quang bao phủ khắp người hắn, hóa thành một đạo cầu vồng thanh sắc, bay ra khỏi đại sảnh, bay thẳng ra ngoài động phủ.
Sau khi ra khỏi động phủ, độn quang xoay tròn, Hàn Lập lẩm nhẩm trong miệng, thanh sắc bắt đầu nhạt rồi trở nên trong suốt.
Loại độn thuật ẩn nấp này tuy bằng không bằng một hóa thanh phù trực tiếp hóa thành hư vô, nhưng nếu không cẩn thận dụng thần niệm kiểm tra cũng sẽ không phát hiện ra được.
Dùng để yên lặng đuổi theo thì cũng không sao cả.
Ngay sau đó Hàn Lập khống chế độn quang, hướng chỗ quầng sáng phóng đi.
Khoảng cách mấy trăm dặm, dựa vào tốc độ độn quang của Hàn Lập, tốc độ cao nhất chỉ cần một lát công phu là đuổi tới nơi. Nhưng cho dù Hàn Lập cố ý hạ thấp tốc độ, che giấu hành tích từ từ bay tới, nhưng cũng chỉ sau thời gian uống cạn tuần trà liền tiếp cận bên kia.
Khi tới cách mục tiêu không xa lắm Hàn Lập lặng lẽ hạ độn quang tới, linh quang quanh người chợt lóe biến thành màu vàng rồi đột ngột hạ xuống đất, hắn dùng Thổ Đôn Thuật tiếp tục tiến lên. Trong khi tiến lên hai tay Hàn Lập bấm niêm thần chú, thu tất cả hơi thở thoát ra ngoài.
Nhưng khi bí mật tiến được hơn mười dặm, bỗng nhiên Hàn Lập dừng độn quang lại, hai mắt chớp chớp, trong miệng thầm niệm vài câu khẩu quyết.
Trong thổ thạch đen tuyền đột nhiên xuất hiện máy kim quang chớp động, tiếp theo mấy Phệ Kim Trùng bắn nhanh ra, sau khi lóe lên chui vào, biến mất trong ống tay áo của Hàn Lập.
Số Phệ Kim Trung vừa bám trên người, thần niệm thu hồi lại, ánh mắt Hàn Lập nhìn đảo nhanh mấy cái, mắt hắn hiện ra tia cổ quái.
"Bọn họ quả nhiên đang tìm vật gì đó. Chẳng qua muốn tìm vật gì ở chỗ này làm không ai có thể nghĩ tới. Những người này nếu phát hiện Phệ Kim Trùng cũng giết chết luôn, chính vì vây mới thiếu một con. Xem ra thật sự có tu sĩ cấp Luyện Hư
" Hàn Lập thì thào nói với chính mình, cúi đầu cẩn thận suy xét.
Bỗng nhiên hắn phất vòng tay trữ vật một cái, nhất thời linh quang chợt lóe, phù toản màu tím xuất hiện trong tay hắn.
Mặt ngoài phù toả lóe sáng, chi chít nhân văn chớp động, đúng là Thái Nhất hóa thanh phù gần đây hắn đã chế luyện ra.
Phù toản lần này không giống với lần trước. Lần này vô luận là tài liệu hay phương pháp luyện chế hòan toàn dựa theo phương pháp ghi trên Tàn Khuyết ngọc, uy lực đương nhiên hơn xa bán thành phẩm lần trước.
Hàn Lập không chắc tới gần có bị Luyện Hư tu sĩ phát hiện ra không vì thế tuy có chút tiếc rẻ hắn vẫn quyết định dùng phù toản mới chế luyện đem thân thể hóa thành hư vô, tiến gần tới xác định thân phận cùng tu vi của bốn người đó.
Tuy rằng phù toản quý hiếm, nhưng sự an toàn của cái mạng nhỏ của hắn, Hàn Lập đương nhiên sẽ không keo kiệt bất kỳ cái gì.
Hơn nữa Thái Nhất hóa thanh phù lần này không giống với bán thành phẩm lần trước, chẳng những uy năng hơn xa lần trước, hơn nữa hiệu lực chưa bị tiêu hao hết vẫn có thể dùng lại.
Phù tiết màu tím mở tung ra, ngân khoa văn chói lọi hiện ra vây quanh, nhảy múa xung quanh người Hàn Lập.
Sắc mặt Hàn Lập ngưng trọng, đánh ra mấy đạo pháp quyết.
"Hì, hì" mấy tiếng nhỏ vang lên. Phù văn hóa thành từng đoàn ngân vụ, chớp mắt đã bao phủ Hàn Lập vào bên trong.
Một lát sau ngân vụ tan hết, nhưng ngay chỗ đó lại trống không, không có người.
Trang sách đã ghi lại tuy không đầy đủ các loại phù triện nhưng có ghi lại bốn loại phù triện luỵen thân hóa thành hư vô. Hàn Lập, cơ hò trong phút chốc cảm nhận được Thái Nhất hóa thanh phù lần náy khác với bán thành phẩm lần trước.
Giờ phút này hắn vẫn có thể điều động pháp bảo trong cơ thể cùng một lượng lớn linh lực. Đương nhiên điều động thì chỉ là điều động. Một khi sử dụng bảo vật gì hoặc thi triển công pháp quá lợi hại chỉ e uy năng của phù toản sẽ tự bị phá hủy.
Nhưng dù như thế Hàn Lập vãn cảm thấy vô cùng mỹ mãn.
Ít nhất ở trạng thái hư vô, hắn có lợi thế phát động công kích trước.
Vì thế hắn thúc dục pháp quyết, thần hình hắn lập tức bay về phía trước.
Sau khi phi độn về phía trước mấy dặm, thân hình Hàn Lập bắt đầu chầm chậm bay về phía trước.