Phù Lê Chiểu Trạch quả nhiên kì dị hơn nhiều những nơi khác. Không biết là vì nguyên do gì, khi vừa bước vào trong Chiểu Trạch, đám người Hàn Lập không những thần niệm không có cách nào phát ra xa khoảng trăm trượng, mà ảo giác trong đám sương mù chồng chất, làm cho người ta khó có thể phòng bị.
Điều làm cho người ta đau đầu nhất chính là lớp bùn ướt sũng phía dưới, sinh ra một loại quái trùng được gọi là
"Khuê Trùng".
Những còn trùng này đều có một cơ thể có đốt như con rết, bên ngoài thân lại có vô số những cái mồm, có thể phun ra một loại khói độc, lại có linh quang hộ thể là hủ thực pháp bảo và thôn phệ tu sĩ.
Nếu như chỉ là một hai con thì đương nhiên sẽ không bị đám đại hán bích nhãn và tu sĩ để tâm, nhưng loại quái trùng này là loại trùng sống tập trung thành đàn, từ trong bùn bổ nhào ra cùng lúc hàng chục con, có dài có ngắn, lại còn có năng lực bay từ dưới lên không trung.
Đương nhiên sau mỗi lần kinh động đến đám trùng này đều làm cho đám người tay chân cuống cuồng.
Nếu không phải là thân mang nhiệm vụ tuần tra thì họ đã trực tiếp bay qua Chiểu Trạch rồi, những con
"Khuê Trùng" này cũng không có cách nào theo được.
Nhưng đội tuần tra đến là để tìm tung tích của dị tộc, nên không thể bay cao như vậy, chỉ có thể bay thấp gần mặt đất.
Cứ như vậy, việc khuê trùng tập kích đương nhiên là thường xảy ra, làm cho người ta khó có thể phòng bị.
Thậm chí có một lần, họ kinh động một đám trùng cực lớn, thoắt một cái từ dưới Chiểu Trạch ùn ùn xuất hiện ba, bốn trăm con khuê trùng.
Nếu không phải là Hàn Lập chợt phát ra thần quang Nguyên Từ làm cho loại quái trùng này bị khống chế trên không, rồi dùng linh hoả của đại pháp thần uy thiêu chết hết chúng, thì đám người này quả thật đã bị thiệt hại nặng.
Nhưng cũng vì lần ra tay này của Hàn Lập mà làm cho đám thủ hạ vốn có chút hoài nghi với thần thông của Hàn Lập nhìn về ánh mắt hắn và hình như có thêm vài phần tin phục.
Đương nhiên Phù Lê Chiểu Trạch ngoài khuê trùng ra còn tồn tại rất nhiều nguy hiểm khác.
Có một lại cổ thú được gọi là ngân đầu thú, rất thích ẩn nấp trong rừng sâu của Chiểu Trạch, khinh thường tất cả sự chém giết, có thể tự mình tách rời cơ thể, làm Hàn Lập cũng cảm thấy khó đối phó.
May mà hành động của con thú này có chút chậm chạm, hơn nữa có tính địa vực cực cao, chỉ cần chạy ra khỏi phậm vi địa bàn của mình thì sẽ không truy kích nữa.
Cho nên tính nguy hiểm của nó cũng không đáng sợ bằng khuê trùng.
Nhưng cứ như vậy, chỉ tiến vào không lâu, đã làm cho đám người Hàn Lập hiểu rõ được tại sao nơi này bị gọi là khu vực tuần tra cấp một.
Đám người dường như lúc nào cũng duy trì cảnh giác cao độ, nếu không cẩn thận sẽ chịu thiệt lớn.
Cứ như vậy, thoắt cái đám người Hàn Lập đã xâm nhập vào Chiểu Trạch hơn hai mươi ngày, trên đường đám người rất cẩn thận, nhưng cuối cùng cũng không phát hiện ra tung tích của dị tộc.
Lần này, Mã đạo sĩ thở phào một hơi.
Không khí ngưng tụ bao phủ cả đội cũng không cảm thấy nhẹ hơn.
Ngày hôm nay, đám người cầm trong tay
"dị linh bàn" bay cả nửa ngày, cho dù bản thân là một tu sĩ cấp cao, cũng không cảm thấy có chút mệt mỏi. Dù sao trong thời khắc này cần phải duy trì tinh thần tập trung tuần tra, sự tổn hao tinh thần thật không nhỏ.
Lúc này phía trước xuất hiện một đầm nước trong, bên đầm có một mảnh đất đầy đá vụn, bên trên có một hàng lục trúc xanh khác thường, duyên dáng yêu kiều, khi trận gió mát dịu thổi qua, làm cho mảnh đất đó như một bức tranh đẹp vô cùng.
Họ đều không kìm nổi mà động lòng.
Sau khi đại hán bích nhãn và những người khác liếc nhìn nhau, thì lúc này độn quang loé lên kề sát vào Hàn Lập, cung kính nói:
"Hàn tiền bối, mảnh đất này không tồi. hay chúng ta nghỉ một chút đi, lát nữa lại tuần tra""Ừ, được. Cẩn thận một chút, kiểm tra qua đã, xem có gì khác thường không." Hàn Lập không có ý phản đối, chỉ lạnh lùng dặn dò một câu.
Trên cả chặng đường, Hàn Lập rất ít khi ra lệnh, đối với một số đề nghị của đám người đại hán bích nhãn cũng đa phần tiếp nhận.
Điều này làm cho quan hệ giữa Hàn Lập và đám người bất giác trở nên quen thuộc hơn nhiều.
"Điều này là tất nhiên." Trên khuôn mặt của đại hán bích nhãn lộ ra một điệu cười, vẫy tay với đám người khác đang đi lên từ phía sau.
Lúc này hai người già và đôi phu phụ lần lượt bay qua bốn hướng một vòng. Dị linh bàn trong tay không có chút phản ứng, đám người mới yên tâm hạ xuống mảnh đất đó.
Bọn họ lần này sẽ lưu lại không lâu nên nhanh chóng đi tìm một chỗ sạch sẽ thích hợp cho mình, lập tức khoanh chân ngồi xuống, nhanh chóng hồi phục lại tinh thần đã tiêu hao. Hàn Lập thân làm hoá thần tu sĩ, ngoài ra đã từng luyện đại diễn quyết, đối với chặng đường tuần tra này vẫn chưa cảm thấy khổ cực. Cho nên không ngồi xuống như những người khác, mà đi thong thả về phía đầm nước, thăm dò một lát.
Đầm nước không sâu lắm, nước trong đầm trong suốt có thể nhìn thấy đáy đầm.
Còn trong nước có một lại cá màu bạc nhỏ bằng ngón tay đang bơi qua bơi lại, có vẻ như vô hại.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Hàn Lập hơi nhướn mày, trong tiềm thức ngẩng đầu nhìn bốn phía, ánh mắt lướt qua hơn mười mấy cây trúc gần đó
Gió nhẹ nhẹ thổi gần đó, nhưng tuyệt nhiên không phát ra tiếng, rõ ràng là có điềm dị thường. Đám mười mấy người của đại hán bích nhãn, người thì uống nước bên đầm, người thì ngồi dưới đám trúc, và đều không nhúc nhích.
Hàn Lập xoay chuyển ánh mắt, liếc một cái trên mặt nước yên bình như gương, sau một lúc trầm ngâm, đồng tử chợt co lại, nhưng lập tức khôi phục trạng thái như thường.
Hắn từ từ quay người, chân nhấc lên một bước, như muốn đi về phía đám trúc xanh.
Nhưng không có người nào phát hiện ra, trong cái khoảnh khắc Hàn Lập quay người, mười đầu ngón tay thu vào trong tay áo liền bắn ra, ánh sáng đỏ loé lên, mười tia chớp hiện ra, rồi lặn một cách kì dị vào đám đá vụn trên mặt đất.
Cả một quá trình không một âm thanh tiếng động, không có chút dấu hiệu nào lộ ra
Hàn Lập từ từ đi đến bên đám trúc xanh, dừng bước trước một gốc cây, dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn vào nó.
Hành động lần này của hắn có chút cổ quái.
Làm cho người thiếu niên họ Doanh và nữ tu họ Hứa không khỏi giương mắt lên, kinh ngạc nhìn.
Nhưng Hàn Lập đối với hai cái nhìn đó lại coi như không thấy, một lát sau trong mắt hàn mang bắn ra, một đường kim quang phun ra, như tiếng sét đánh chém vào thân cây trúc.
Chỉ nghe thấy tiếng
"răng rắc" vang lên, cây trúc từ giữa đứt đôi,
"Ý!" Thiếu niên họ Doanh có chút kinh ngạc.
Hưa tiên tử cũng đột nhiên mở to mắt ra, nhưng không đợi hai người này có ý nghĩ khác trong đầu, thì cảnh tượng khó tin ở phía dưới liền làm cho hai người họ lập tức kinh hãi vô cùng.
Từ chỗ miệng của nửa cây trúc bị đứt đôi đột nhiên phun ra một dịch thể màu xanh sẫm, tanh hôi vô cùng, mùi bốc lên cao vài thước.
Điều mà càng làm cho người ta ngạc nhiên chính là cùng một lúc cả mặt đất rung lên, một tiếng thét đau đớn vang lên, những cây trúc khác cũng rung bần bật, lại hoá thành một xúc tu màu xanh, giống như những xúc tua bạch tuộc hung hăng chọc về phía Hàn Lập.
Nhưng với sự thần thông của Hàn Lập làm sao có thể để cho nó đắc thủ, thân hình chỉ thoáng một cái đã biến mất, một khắc sau lại xuất hiện phía trên không của đầm nước, ánh mắt nhìn chăm chú vào cảnh tượng những xúc tu đang nhảy lên điên cuồng.
Đám đại hán bích nhãn vốn đang ngồi gần đó cũng sớm bừng tình từ trong nhập định, nhìn thấy kinh biến, mọi người cũng lần lượt bay lên không trung, có chút vội vàng, thậm chí lập tức phóng ra vô số pháp bảo phi kiếm phi đao, chém về phía những xúc tu.
Họ nhìn thấy một Hàn Lập một đao cắt đứt những xúc tu, đương nhiên trong tiềm thức cảm giác không đáng là gì.
Nhưng đó lại là điều làm cho bọn họ không nghĩ tới. Những phi đao phi kiếm này khi vừa chém lên những xúc tu thì lại phát ra nhưng âm thanh quái dị của kim loại va vào nhau, rồi dễ dàng bắn ngược lại.
Ngay sau khi đám đại hán bích nhãn hoảng sợ, muốn dùng những bảo vật khác để công đánh địch, đám đất đá vụn ở bên đầm nước vốn màu xám trằng thì đột nhiên lại biến thành màu đen, tiếp đó đám đá vặn vẹo chớp động rồi biến thành một cái đầu vẩy cá lớn màu tím đen, họ lại ở trên người con đại cổ thú đầu to ấy.
Con thú này như một cái hình tròn, không có cách nào có thể nhìn thấy miệng và mũi, nhưng trên lưng lại mọc ra hơn mười mấy con cổ thú cổ quái với những xúc tu dài. Nó kề sát vào đầm nước rồi biến hoá nằm phục ở đó, còn mười mấy cây trúc anh đều là do những xúc tu phía sau hoá thành.
Vừa nãy đám người đại hán bích nhãn chỉ là nằm trên người con thú đó nghỉ ngơi mà thôi. Cũng không biết con thú này có thần thông gì, không những giấu được thần niệm của mọi người mà ngay cả dị linh bàn cũng không có cách nào phát hiện ra.
"
"Động thủ!
" Hàn Lập nổi bên trên đầm nước, mồm phát ra mệnh lệnh.
Đám đại hán bích nhãn trong lòng rùng mình, lúc này đều lần lượt tung ra bảo vật của mình, cũng một lúc phát ra những quang hà mới màu sắc khác nhau, khí thế hừng hừng hướng về chỗ nằm của con cự thú.
Cổ thú lại không có ý định tháo chạy, ngược lại những xúc tu trên lưng không ngừng khua lên, huyễn hoá ra một mảng quang ảnh màu xanh lục, chắn trước cơ thể mình.
Hai bên va vào nhau, âm thanh ầm ầm nổi lên, những xúc tu cứng cỏi không hề kém pháp bảo, bất luận là bảo vật có tấn công vào cũng không khiêm nhường mà phản công quay trở lại, hoàn toàn không có cách nào chạm được vào người nó
Thiếu niên họ Doanh nhìn thấy liền hừ một tiếng, hai tay chà xát, lai giơ lên. Bỗng nhiên trong tay hiện ra một đám quang điểm kì dị đỏ vàng, sau khi phun ra liền hoá thành vô số quyền đầu lôi hoả lao xuống phía dưới. Còn Hứa tiên tử trên người cũng phát ra ngân sắc hàn quang, nhấp nháy điên cuồng, vô số lôi quang thuộc tính băng cũng rơi xuống ầm ầm.
Hai loại lôi hoả đồng thời phát ra uy lực đan vào nhau, khí thế khác thường, sau một trận lôi minh inh tai nhức óc, lôi quang chói loá đã hoàn toàn bao phủ hơn nửa cự thú.
Những người khác nhìn thấy thế, khuôn mặt không khỏi lộ ra vẻ tươi cười
Lúc này, Hàn Lập vẫn chưa ra tay, chỉ chăm chú quan sát đòn công kích của thủ hạ mà không tỏ ra bất kì biểu hiện nào
"Hừ!" Một tiếng hừ lạnh thấu xương đột nhiên truyền ra từ trong lôi hoả.
Tiếp theo một quái phong từ trên không trôi nổi xuống phía dưới.
Cơn gió này mờ mịt, bắt đầu thì nhỏ, nhưng sau vài vòng chuyển động thì đột nhiên biến thành một cơn lốc phóng cao lên trời. một vòng đã cuốn tất cả lôi hoả phía dưới vào trong nó.
Đám người vừa nghe thấy tiếng ầm ầm của cơn lốc, thì cơn lốc và lôi hoả như đã trở về tận cùng rồi đồng thời biến mất
Thiếu niên họ Doanh và nữ tu họ Hứa đều không kìm được mà thay đổi sắc mặt, còn đám đại hán bích nhãn cũng âm thầm cảm thấy kinh ngạc.
Con cự thú phía dưới một lần nữa chuyển mình, chỉ vào đúng lúc này, trên người con cự thú xuất hiện thêm một quái nhân.
Tên quái nhân này toàn thân màu xanh nhạt, ngoài phía dưới mặc chiếc da thú ra, thì không còn bất cứ thứ gì khác, trên đầu cũng không có một cọng tóc. Miệng mũi đều có, nhưng đôi mắt thì hoàn toàn không có chút tình cảm nào, làm cho người ta vừa nhìn thì trong lòng đã có cảm giác ớn lạnh.
Điều càng kì dị chính là hai cánh tay của quái nhân ôm vào vai, nhưng phía thân dưới từ đùi trở xuống lại hoàn toàn nhập vào bên trong cơ thể con cự thú, dường như nó và con cự thú này vốn là một.