Hàn Lập thao túng Nguyên Anh đệ nhị, hắn đã mang một số công pháp tương quan nhập vào trong thần thức của Đề Hồn Thú
Đây cũng là nguyên nhân mà Hàn Lập có Nguyên Anh đệ nhị và Đề Hồn Thú bị không chế. Nếu không, có đổi một hoá thần tu sĩ khác cho dù là có bí thuật, nhưng cũng tuyệt đối không dám khinh xuất mà thi triển loại truyền thụ này.
Sau thời gian một bữa cơm, hắc bào
"Hàn Lập" vốn bị mê hoặc đờ đẫn thần sắc dần dần tỉnh lại, ánh mắt nhấp nháy, như thoắt cái đã hiểu ra được rất nhiều điều.
Dấu tay của Hàn Lập tản ra, lại xông lên tung lên một chưởng về phía trước.
"Phụt" một tiếng vang lên, Nguyên Anh đệ nhị từ trong cơ thể Đề Hồn thú bay ra, linh quang u ám trên người chưa phát ra, dáng vẻ nguyên khí bị tổn thương không nhỏ.
Sau khi Nguyên Anh vụt qua, liền trở lại biến vào trong cơ thể Hàn Lập.
"Bây giờ đã hiểu được câu hỏi ngươi vừa hỏi lúc nãy chưa." Hắn từ từ hỏi một lần nữa.
Đề Hồn Thú chớp chớp mắt, một lúc mới chậm rãi trả lời:
"Ta là đang mô phỏng lại nhân thân hoá hình của chủ nhân, nhưng lại có dùng thuật pháp biến hoá của hắn."Tuy hiểu được rất nhiều điều, nhưng Đề Hồn Thú vẫn như trẻ con mới sinh, vẫn không biết nói dối. Hơn nữa vì đã được Hàn Lập nuôi dưỡng trong một thời gian dài nên ngoài tiềm thức lúc đầu đã bị loại bỏ đi thì nó sau khi có được linh tri thì đối với Hàn Lập lại không có ý kháng cự, có vẻ cang thêm cung kính khác thường.
Con thú này trong khi tiến giai biến hình, biến thành hình dáng của Hàn Lập, phần lớn cũng vì nhân tố sợi dây liên hệ thông qua Minh Hồn Châu, Hàn Lập đại khái cảm nhận được hoạt động tâm lí của Đề Hồn Thú, sau khi nét mặt lộ một điệu cười thì há mồm to hút lại cái đám khói màu đen do Minh Hồn Châu hoá thành
"Thuật biến hoá, để ta xem thử?" Hàn Lập rất hiếu kì nên đương nhiên muốn biết rõ ràng, hắc bào Hàn Lập gật gật đầu, trong mồm truyền ra tiếng kêu, đột nhiên hai tay xé nát hắc bào, trên người mọc ra những sợi lông dài thô ráp, đồng thời cơ thể nở to ra, thoắt cái đã biến thành một con vượn cực lớn màu đen phát sáng cao hai trượng.
Hàn Lập nhăn mày lại. Đây chính là cái gọi là thuật biến hoá, đây chẳng phải là cơ thể Đề Hồn khi chưa biến hình sao?
Trong lòng Hàn Lập vừa có chút thất vọng thì đột nhiên trong mũi con vượn lớn xì ra một tiếng, bốn phía gió tà cùng tới, vô số tia chớp màu đen nổi lên.
Cơ thể con vượn một lần nữa biến to lên.
Những chiếc lông trên người bắt đầu biến thành màu đỏ, trên đỉnh đầu từ từ mọc ra 3 cái sừng cong nhọn, còn trên trán thì lại hơi lồi ra, rồi bỗng nhiên nứt đôi, một yêu nhật màu đỏ máu hiện ra, đồng thời khuôn mặt dài ra, răng nay lộ ra.
Nó cuối cùng đã biến thành một con ác quỷ giống như hình vẽ trên lưng con Đề Hồn Thú lúc đầu, chỉ có điều xem ra hung tợn hơn, thân hình cao khoảng sáu, bẩy trượng, thoắt một cái đã chiếm gần hết căn nhà đá.
Điều mà làm cho Hàn Lập càng kinh ngạc chính là phía sau lưng con Đề Hồn còn mọc ra ba cái gai xương màu đen rất dài, bên trên có khí đen bao phủ, âm khí bức người.
Hắn nhớ rất rõ, hình ác quỷ không có cái thứ đó. Nhưng tên quỷ vương hoá thần cấp mà lúc đầu nó nuốt vào, hai tay lại có thể hoá thành gai xương giống như vậy, lẽ nào có liên qua với điều này.
Trong khi Hàn Lập đang suy nghĩ, con Đề Hồn biến thành ác quỷ thoáng một cái lại biến thành một đám mây đen, rồi lại thu nhỏ thành một con khỉ nhỏ màu đen, nhảy xuống dưới, chạy đến cái kén tằm đen bên cạnh, xé nát nó một cách thuần thục, rồi bỏ vào mồm ăn.
Hàn Lập nhìn thấy liền ngẩn ra, rồi mỉm cười.
Không bao lâu thì con tằm khổng lồ đã chui sạch vào bụng con khỉ nhỏ, sau đó một tiếng kêu vui mừng vang lên, thoắt một cái chạy lủi về vai Hàn Lập, thần thái thân mật lạ thường.
Hàn Lập tay khô vuốt vuốt cái đầu đầy lông nhung mềm mại của con Đề Hồn, mỉm cười rồi cho nó vào trong chiếc vòng linh thú.
Sau khi làm xong mọi việc, hắn liền đến phòng côn trùng gần đó nhìn một lượt vào đám Phệ Kim Trùng. Hắn nhìn thấy những con sâu lớn dài nửa thước, ánh mắt không khỏi chớp liên tục. Đột nhiên giơ tay lên, trong tay một ánh sáng màu xanh phát ra, một chiếc bình nhỏ màu xanh hiện ra. Hắn nhìn chiếc bình một lúc, dùng tay xoa xoa chiếc bình, chiếc bình thần bí này ở trong Linh giới quả thật hiệu lực tăng lên càng cao.
Vốn phải khoảng bảy ngày thì mới có thể sinh ra được giọt linh dịch, nhưng đến linh giới thì chỉ còn ba ngày.
Điều mà làm Hàn Lập kinh ngạc nhất chính là hiện tượng hình thành linh dịch khác thường xảy ra đêm qua khi mà ở trong linh giới lại mặc nhiên yếu đi đến cực điểm
Cái cảnh tượng kì ảo chói mắt khi hấp thụ ánh sáng mặt trăng thì ở đây lại chỉ phát ra ánh sáng trắng nhàn nhạt. Nếu như không đến gần khoảng vài trượng để quan sát thì sẽ không phát ra điểm khác thường. Nếu như không tận. mắt nhìn thấy rõ thì đa phần cũng sẽ cho rằng nó là một thứ pháp khi loại thấp kém mà thôi. Điều này sau khi Hàn Lập hồi phục pháp lực và bắt đầu thúc lại linh dược đã phát hiện ra.
Dường như không cần phải bóc ra thì Hàn Lập cũng biết đa phần có liên quan đến việc ở trên không trung của linh giới có bảy mặt trăng và linh khí của linh giới nồng đậm vượt xa nhân giới.
Điều này đối với Hàn Lập mà nói đương nhiên là chuyện tốt.
Không nhưng có thể làm cho thời gian chín của linh dược ngắn đi hơn một nửa, mà còn có thể tăng thêm phần an toàn. Thậm chí khi xảy ra việc ngoài ý muốn cũng có thể âm thầm chiếc bình này mà không sợ bị người khác phát hiện.
Hàn Lập yên lặng suy nghĩ một lúc, lại cất chiếc bình đi, cất cả Phệ Kim Trùng và báo lân thú vào trong vòng chứa đồ, quay người đi về phía ngoài Động phủ.
Trong tình hình biết rõ rằng linh địa bị người ta nhớ kĩ và có thể có chút cổ quái, hắn sẽ không để những đồ quan trọng ở trong Động phủ.
Một lát sau, chướng khi màu xau từ trong năm vệt màu bắn ra, bay về hướng thành Thiên Uyên.
Vài ngày sau, ánh sáng đó lướt qua tường thành cao mười mấy trượng, tiến vào khu thành của thành Thiên Trắc
Lần này đến đây, Hàn Lập đã biết quá rõ đường đi, rất nhanh đã có thể đến ngọn tháp lớn màu xanh ở trước mặt.
Lúc này những tu sĩ ra vào ngọn tháp không quá nhiều, Hàn Lập thong thả bước vào trong.
Dựa vào những lời Triệu Vô Quy nói, hắn chưa vội đến nơi đưa tin, mà vẫn ở trong nơi gọi là
"Thiên Giáp Điện", lĩnh hội
"Thanh Minh Giáp".
Trận chiến giáp uy lực này, Hàn Lập đã được thể nghiệm trên người của đại hán họ Ông, lĩnh hội được bộ
"hậu bất khách khí" trên người ông ta, liền chạy ngay đến nơi mà được gọi là Bính Đội
Khi bắt được một tên hắc thiết vệ trong tháp, dò hỏi được nơi ở của đội 56 trong Bính đội. Hàn Lập lập tức đi vào bên trong thông đạo, chạy thẳng lên tầng. Sau khi chạy một mạch 7, 8 tầng, hắn cuối cùgn dừng ở trước cửa một điện trông rất bình thường. Bên trên cửa điện dùng cổ văn viết mấy chữ
"Bính ngũ thập lục". Hàn Lập nhìn linh quang mờ ảo trên cửa điện, không lên tiếng, lật bàn tay lập tức ngọc bội màu xanh hiện lên trong lòng bàn tay.
Một tay cầm ngọc bội nhắm thẳng vào cửa điện, nhẹ nhàng một lúc, một chùm hào quang phát ra, ánh sáng trắng mờ trên cửa điện biến mất.
Tay kia đẩy cửa, cửa điện liền bị mở ra
Hắn thong thả bước vào trong.
Bên trong là một căn phòng lớn, trong phòng bày một số chiếc ghế bàn, còn hai bên phòng đều có một thông đạo, hình như thông đến một nơi nào đó.
Trong phòng lúc này, đang có hai tu sĩ mặc giáp đen, ngồi gần nhau trên hai chiếc ghế, khẽ nói chuyện với nhau
Vừa nhìn thấy Hàn Lập bước vào, hai người không khỏi kinh ngạc.
Ánh mắt Hàn Lập nhìn lướt qua hai người đó, lông mày nhăn lại
Thật là tình cờ!
Một người trong đó chính là đại hán bích nhãn họ Trác hôm trước đã đưa mình bay đến linh điện, người này nhìn rõ diện mạo của Hàn Lập, khuôn mặt lộ rõ vẻ kinh ngạc, nhưng lập tức vội vàng tỉnh ngộ đứng dậy, cúi người làm lễ với Hàn Lập:
"Hoá ra là Hàn Lập tiền bối đến. Lẽ nào chính là đội trưởng mới nhậm chức của đội." "Không sai, Hàn mỗ được nhận lệnh làm đội trưởng đội 56. sau này phải nhờ mấy vị đạo hữu trợ giúp nhiều rồi." Hàn Lập cười cười, ngọc bội trong tay lại ném về phía trước.
Đại hán bích nhãn chợt rùng mình, đón lấy ngọc bội xem xét tỉ mỉ, rồi cung kính trả lại
"Trác Trùng đội 56 bái kiến đội trưởng.""Đông Quách Phong tham kiến đội trưởng." Một nam nhân khoảng hơn 30 tuổi dáng vẻ gầy gò khi vừa biết thân phận của Hàn Lập liền vội vàng lên phía trước làm lễ.
Hàn Lập vẫy vẫy tay kêu hai người họ đứng lên, sau khi ánh mắt đảo một lượt, lạnh lùng hỏi một câu:
"Nơi này chỉ có hai vị sao?""Khởi bẩm tiền bối, ngoài Mã đạo trưởng và Hứa tiên tử chưa đến thì những đạo hữu còn lại đều đã ngồi thiền trong tĩnh phòng rồi, đang đợi cấp trên truyền lệnh tuần tra khu vực. Có cần vãn bối đi gọi họ đến không?" Đại hán bích nhãn nói.
"Không cần nữa, ta cùng đợi là được rồi. Ta mới đến thành Thiên Uyên, đối với tất cả còn chưa hiểu lắm, vừa đúng lúc, ngươi hãy nói giới thiệu cho ta tiình hình của đội." Hàn Lập cười nói.
"Tiền bối đã có lệnh, vãn bối đương nhiên sẽ báo cáo đúng tình hình." Vừa nghe thấy Hàn Lập nói như vậy, đại hán bích nhãn vội nói qua tình hình từng thành viên trong đội, lại nói về những nhiệm vụ tuần tra mà đội phải chấp hành cho Hàn Lập nghe.
Trong khi Hàn Lập ngồi im nghe, đột nhiên ánh kim quang từ bên ngoài cửa điện bay vào, chiếu thẳng vào ba người họ.
Vừa nhìn thấy kim quang đó, Trác Trùng và Đông Quách Phong nhìn nhau, nhưng không có cử động gì, Hàn Lập lại khua tay lên không trung.
Kim quang lập tức biến thành một cây kiếm nhỏ màu vàng rồi rơi xuống tay, bên trên có cắm một mảnh ngọc giản màu đỏ nhạt.
Không đợi Hàn Lập lấy miếng ngọc giản đó ra, đột nhiên cửa điện bị người ta đẩy từ ngoài ra, đồng thời một giọng nam nhân ôn hoà truyền tới.
"Ha ha ha, vừa rồi chính là truyền thư trên kiếm, nói như vậy bần đạo đã không đến quá muộn… ý, người này là…" Một đạo sĩ dung mạo nho nhã tiến đến, vừa nhìn thấy Hàn Lập mặc Thanh minh giáp, thần sắc không khỏi ngẩn ra.
"Mã huynh, vị này chính là Hàn tiền bối mới đến, đã nhận chức đội trưởng của đội ta."Trác Trùng vội chạy đến chào hỏi đạo sĩ, rồi giới thiệu thân phận của Hàn Lập.
"Hàn tiền bối… vãn bối bái kiền tiền bối!" Đạo sĩ tuy thoáng vẻ kinh ngạc, nhưng cũng lập tức bước đến vài bước rồi cung kính hành lễ với Hàn Lập.
"Mã đạo hữu không cần đa lễ. Đạo hữu đã tu luyện đến đại thành hậu kì của Nguyên Anh rồi, chỉ còn thiếu một bước nữa là đạt đến cảnh giới của Hóa thần rồi, thật là đáng chúc mừng!" Hàn Lập cẩn thận dò xét đạo sĩ, đột nhiên mỉm cười.