Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com
Lúc này, Hàn Lập đã ở một chân núi cách nơi đấy hai ngàn dặm, dung nhan trên mặt đại biến, thành một người trung niên râu ria đầy mặt, thân hình cũng lùn xuống đi vài tấc.

Giờ phút này, toàn bộ linh khí trên người hắn đã không còn, một lần nữa biến thành một gã luyện thể sĩ không qua phổ thông, hơn nữa đang ngồi xếp bằng tại một tảng đá lớn, trên mặt không chút biểu tình.

Một lát sau, Hàn Lập đột nhiên mở mắt, khóe miệng mỉm cười, thì thào một câu: " Cuối cùng cũng đem tia hỏa linh khí cuối cùng trong cơ thể tan hết, trừ khi bọn họ tự mình điều tra trước mặt, bằng không tuyệt đối không thể phân biệt được"

Nhưng mà, dù vậy Hàn Lập cũng không có ý định rời đi.

Hôm nay là thời điểm không tốt, cho dù hắn đã thay đổi tướng mạo và khí tức, cũng không dám mạo hiểm.

Sau đó, hẳn nhảy xuống từ trên tảng đá, thoáng cái đã bay mất sau núi.

Sau đó không lâu, hắn đã đến một vách núi được vô số bui cây che đậy. Hàn Lập đánh giá và lần, hài lòng gật đầu, lập tức hít một hơi thật sâu, hai nắm tay đột nhiên lóe kim quang, nhắm ngay thạch bích mà đánh.

"ầm ầm." vài tiếng nổ liên tiếp truyền đến, sau đó xuất hiện một thạch động, nhất thời thân hình hắn thoáng hiện, như quỷ dị chợt hiện vào trong. Sau đó, đối với động khẩu, trở tay đánh ra một kich tại đỉnh động, nhất thời một đống đá sụp xuống, chôn vùi cái động khẩu đó, thạch động lập tức trở nên đen tối.

Hàn Lập cũng không để ý, lật bàn tay ra, một khỏa nguyệt quang thạch đã xuất hiện trong tay.

Hắn nắm khỏa thạch này, hướng lên đỉnh động vỗ nhẹ vài cái, nhất thời, dưới cự lực, nguyệt quang thạch dễ dàng khảm vào đỉnh.

Dưới ánh sáng mờ nhạt, trong thạch động nhất thời sáng rõ hơn phân nửa.

Hàn Lập tìm một chổ sạch sẽ ngồi xuống, lúc này, linh giới trong tay chợt lóe, từ trữ vật trạc lấy ra cái bình nhỏ kia, đưa mắt đánh giá.

Chiếc bình trừ việc không ngừng tản ra quang mang màu đỏ, thì còn lại trông có vẻ bình thường, chất liệu sờ lên thấy bóng loáng dị thường, tựa hồ là đồ sứ.

Hàn Lập lấy tay vuốt nhẹ cái bình, trong lòng âm thầm nói một câu, đồng thời trong đầu không khỏi hiện lên trí nhớ của tên Phệ Viêm về thần huyết này.

Sau một hồi, hắn nhướng mày, lại từ trong trữ vật trác lấy ra một viên bát bích ngọc lớn, lúc này mới mở cái bình nhỏ ra, nhẹ nhàng nghiêng bình đổ xuống.

Tử mang ở miệng bình lưu chuyển, hơn nữa ngày mới có bảy tám giọt chât lỏng màu tím sậm chậm rãi chảy ra, mà từng giọt đều phân tán ra, không dung hợp thành một thể trong bát.

Hai mắt Hàn Lập cẩn thân nhìn, sau đó vươn một ngón tay ra, nhẹ nhàng chạm vào trong một giọt. Kết quá, ngón tay vừa chạm vào, chất lỏng màu tím kia bỗng nhiên tự hành nhảy dựng lên, cuốn lấy đầu ngón tay, tựu như muốn xâm nhập vào vậy.

Nhưng Hàn Lập chợt nhíu mày, kim quang trên ngón tay chợt lóe, liền bao lấy da thịt ở ngoài, sau đó nhẹ nhàng run lên, chất lỏng lại rơi xuống trong bát.

"Không sai, quả nhiên là thần huyết linh mẫn" Trong mắt Hàn Lập hiện lên sự hưng phấn.

Sau đó, hắn lại đem chất lỏng màu tím này đổ vào trong bình, rồi cẩn thận cất vào trong trữ vật trác, bản thân thì tĩnh tâm nghĩ ngơi trong sơn động.

Mặc dù pháp lực của hắn bây giờ không có, nhưng năng lực ích cốc lại không hề mất đi, căn bản là không cần ăn uống. Sau đó không lâu, từng đạo thần niệm quét qua chổ hắn, nhưng trên người Hàn Lập không chút linh khí, hiển nhiên chỉ đảo qua, cũng không chú ý đến sự tồn tại của hắn.

Mấy ngày bắt đầu, những thần niệm đó tìm kiếm thường xuyên dị thường, hận không thể một ngày quét mười mấy lần. Nhưng qua nửa tháng, lập tức chỉ còn quét hai ba lần một ngày, rồi hai tháng sau, mỗi ngày chỉ quét một lần, hơn nữa người vận thần niệm rõ ràng kém xa trước kia, chắc chắn đã thay đổi người soát.

Nhưng Hàn Lập vẫn trốn trong động không khi đi ra ngoài, cứ như vậy, thời gian nửa năm trôi qua, không còn thần niệm xuất hiện, Hàn Lập trong động cảm ứng biến hóa này, trong lòng vui vẻ.

Nhưng lại đợi thêm vài tháng nữa, mới chọn một ngày lành, một quyền đánh tan động khẩu, chậm rãi đi ra ngoài.

Hắn nhìn xung quanh, cũng không phát hiện ra biến hóa dị thường nào. Lúc này cười hắc hắc, vung tay chạy trốn, nhanh chóng chạy xuống chân núi.

Không lâu sau, thân hình của hắn biến mất trong rừng núi.

Một năm sau, ở một tòa thành nhỏ gần Lạc Nhật chi mộ, một gã luyện thể sĩ có khuôn mặt xa lạ xuất hiện, hắn vội vàng mua một đống đồ ăn, rồi biến mất tại chổ, không rõ tung tích.

Bởi vì cuối cùng không tìm được vật bị mất, cho nên chuyện liên quan đến thần huyết dần dần trở thành lưu truyền, hơn nữa lúc ấy tu sĩ và luyện thể sĩ tham gia đại chiến tam tộc, cũng chứng minh chuyện này, nên sự tình quả thật oanh động mấy năm.

Hoàng Lương Linh Quân là tu sĩ Luyện Hư cấp, mà dưới tình huống đó, lại bị một gã Hóa Thần ra tay cướp lấy, hiển nhiên là làm cho người ta không tin rồi.

Hoàng Lương Linh Quân vẫn không cam lòng, sau khi trở về Lạc Nhật thành, vẫn tiếp tục truy tra việc này. Thân phận của tu sĩ đoạt bảo kia cũng tốn rất nhiều tâm tư điều tra, nhưng kết quả làm cho hắn bất mãn, người đoạt bảo hiển lộ ra một chút thần thông, làm cho người ta thấy đây không phải chuyện đùa, nhưng giống như ném đá xuống hồ nước vậy, không có một chút đầu mối nào.

Sau đó hai năm, Hoàng Lương Linh Quân rời Lạc Nhật thành đi, cùng với Hoàn Thiên Ký ước hẹn đi đến thế giới hoang dã, rồi cũng không ai chú ý đến cái đề tài này nữa, và vấn đề thần huyết không giải quyết được gì.

Mấy năm sau, trên một tảng đá lớn cách xa chổ người ở ra, bốn phía tối đen như mực, có một bóng người đang lặng lẽ ngồi xếp bằng, kim quang trên người chớp động không ngừng.

Bên cạnh người này là một cái bình nhỏ, nằm trên mặt đất, phảng phất như bên trong đã trống trơn.

Người ngồi xếp bằng vẫn không nhúc nhích, nếu không phải bộ ngực nhẹ nhàng phập phồng, sợ rằng không khác gì một pho tượng cả. thời gian trăm năm tại Linh giới đối với phàm nhân, không khác gì nửa đời đã qua.

Nhưng đối với tu tiên giả có pháp lực cao thâm, bất quá chỉ là một cái chớp mắt.

Một ngày của trăm năm sau, con cự lang vẫn như trước, nhưng là một đội kỵ sĩ võ trăng hạng nặng cỡi cự lang, hộ tống một chiếc xe dị thường, từ chân núi đi qua, trong đó có một chiếc xe chở ba người, một lão già tóc xám trắng, một nam đồng khoảng sáu bảy tuổi, và một nữ đồng tuổi tương đương.

Trên trán lão già kia đầy nếp nhăn, nhưng da thịt lấy phảng phất giống như một người trẻ tuổi, co dãn mười phần, mà hai cánh tay lõa lồ dưới ống tay áo, lại phảng phất giống như bàn tay của một người già vậy, khô héo dị thường.

Nhưng quỷ dị chính là, trên mười đầu ngón tay của lão già, chẳng những móng tay rất dài, mà còn có hồng quang thản nhiên, có vẻ thần bí vạn phần.

Đối diện là đứa bé và cô gái, mắt không hề chớp nhìn chằm chằm vào hồng quang trên móng tay của lão, hoặc là tò mò bộ dáng. Nhưng lão già cũng không có ý che dấu móng tay, mà chỉ nhìn hai đứa trẻ này.

Đột nhiên, ngoài cửa tiền ra tiếng chân thú, tiếp theo, âm thanh của một nam tử ngoài xe bỗng nhiên vang lên:

"Khởi bẩm hỏa lão, người phái đi phía trước mở đường đã về, tất cả đàn thú cùng yêu thú trong phương viên ngàn dặm cũng đã bị tiêu diệt sạch sẽ"

"Ừ, làm rất tốt, từ bây giờ, bổn thương hào sẽ mở một con đường mới, trong vòng mười năm,sẽ không có vấn đề" Thần sắc lão già vừa động, ngón tay kết lại, chậm rãi mở rèm cửa sổ lên.

Chỉ thấy một kỵ sĩ trung niên vóc người khôi ngô, cơi một con cự lang biến dị có bộ lông trắng như tuyết, trên mặt rất cung kính đứng cạnh xe.

"Bất quá, ngươi khẳng định là trên núi này không còn yêu thú chứ? Nếu có yêu thú am hiểu ẩn thân, không phát hiện ra yêu khí, thì cũng là chuyện bình thường" Lão già nhìn kỹ sĩ, khẩu khí đột nhiên trở nên nghiêm túc.

"Lần này sẽ không, trừ yêu khí ra, vãn bối còn mời thêm mấy vị tiên sư đặc biệt dùng thần niệm quét toàn bộ ngọn núi, quả thật không còn yêu thú tồn tại" Kỵ sĩ hơi đổi sác, sau đó khẳng định trả lời. " Ừ, nếu như vậy, xem ra thật sự không còn vấn đề, mấy tên tu sĩ được mời kia mặc dù chỉ có tu vi kết đan kỳ, nhưng trên núi này không có khả năng tồn tại yêu thú cao giai. Cứ vậy đi, tiếp tục di chuyển" Lão già hài lòng gật đầu, thuận miệng khen một câu, rồi buông rèm cửa trên tay xuống.

Nhưng lúc này, không trung đột nhiên xuất hiện biến dị.

Đột nhiên, một tiếng nổ long trời từ trên trời cao truyền xuống, tiếp theo là những tiếng ầm ầm không ngừng, không gian chung quanh chợt u ám, những tiếng hô khóc cuồn cuộn đến, cả bầu trở nên âm trầm quỷ dị.

Cả quá trình biến đổi, chỉ xảy ra trong nháy mắt, thậm chí lão già còn chưa kịp đóng rèm cửa lại.

"Là cái gì vậy." Kỵ sĩ trung niên ở ngoài xe, đảo mắt qua nhìn, bỗng nhiên nhìn lên đám mây phía trên đỉnh nói, giật mình kêu lên.

Lão già nhướng mày, giơ tay lên gõ "đùng đùng" ba lần.

Chiếc xe thú ngay lập tức dừng lại.

Lão già đẩy cửa xe, được người ta đỡ xuống xe, cũng đi ra ngoài, sau đó nhìn lên đỉnh núi trên cao.

Kết quá, sắc mặt nhất thời đại biến.

"Thiên kiếp, ở đây có tu sĩ độ thiên kiếp! Có chút kỳ quái, đây hình như không phải tiểu thiên kiếp, nhưng không giống đại thiên kiếp!" Lão gia kinh nghi nhìn về phía đỉnh núi xa xa, có chút run sợ.

Chỉ thấy trên đỉnh núi xa xa, đã sớm biến thành một đáy nồi, từng đạo điện hồ lưỡng sắc kim ngân không ngừng đánh xuống, tiếng vang ầm ầm kia là do nó truyền tới. Mà ở chổ mây đen kia, một cổ cụ phong cuồng võ gào thét, không ngừng đả kích lên đỉnh núi, làm cho đất đá vang tung tóe, cây cối bay ngang.

Lúc này, tất cả đội xe đều dừng lại, đám người kỵ sĩ há mồm trợn mắt ra mà nhìn kỳ cảnh cả đời không thể gặp này.

Mà vài người trong mấy chiếc xe thú khác cũng bay lên trời, xoay quanh một hồi, rồi cũng phi độn đến bên cạnh lão già.
Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!