Không hổ là linh giới,
"Thái ất ngân tinh chi" ở nhân giới chỉ có trong lời đồn, không ngờ lại có thật trên đời.
Nghe nói ăn thứ này, bên ngoài cơ thể sẽ mọc ra một lớp ngân tinh vảy, chống được đao thương nước lửa. Chẳng trách tại sao lũ yêu thú này lại liều mạng như vậy. Nhưng luận lực phòng ngự, vật ấy so với kim cương quyết, vẫn kém xa lắc. Với ta mà nói chỉ có tí chút trợ giúp! Tuy nhiên nếu đem bán cho những tên luyện thể sĩ trung đẳng, chắc chắn rất được hoan nghênh.
"Hàn Lập lẩm bẩm vài tiếng, lòng bàn tay vừa lật chuyển, liền hiện ra một chiếc xẻng nhỏ bằng ngọc xanh to cỡ bàn tay.
Hắn khẽ khom người, đào thái ất ngân tinh chi từ dưới đất lên, sau khi ngắm nghía một hồi, lấy ra một chiếc hộp ngọc, cất linh chi vào.
Những vật liệu giống như thứ linh dược trong truyền thuyết sớm đã tuyệt diệt ở nhân giới này, từ sau khi Hàn Lập tiến vào Lạc Nhật Chi Mộ đã thu thâpj được không ít.
Nhưng đáng tiếc với tầm mắt hiện tại của Hàn Lập, trừ ra một số loại còn lại đều giống như Thái ất ngân tinh chi, không có tác dụng gì mấy.
Ngẫm lại đó cũng là chuyện rất bình thường, những thứ mà có ích đối với tu sĩ kì hóa thần, đoán chừng cũng không tới phiên những tồn tại bình thường của hai tộc Nhân Yêu tham gia tìm kiếm. Về phần mấy loại riêng biệt của Lạc Nhật Chi Mộ thì số lượng vô cùng ít ỏi, sinh trưởng ở nơi cực kì bí mật, tìm kiếm nhất định phải như mò kim đáy bể. Mà Lạc Nhật Chi Mộ lúc bình thường, có rất ít những tồn tại ở cấp độ hóa thần xuất hiện, thông thường cao nhất cũng chỉ là yêu thú bát cấp biến hình của Yêu tộc và nguyên anh tu sĩ của Nhân tộc.
Nếu như ra ngoài tam cảnh thất yêu, trong thế giới man hoang đích thực vô biên vô hạn đó mới có vô số các loại thiên tài địa bảo. Chủng loại nhiều đến nỗi đủ khiến bất cứ ai cũng không thể phân biệt được một phần vạn trong số đó. Thậm chí có loại nghịch thiên cấp linh dược có thể làm cho người phàm sinh ra thiên địa linh căn, tu sĩ cấp thấp có thể tăng cấp trong một đêm.
Linh dược tuy khiến cho ai ai cũng thèm muốn đỏ mắt, nhưng nếu đạo hạnh vẫn chưa đến cấp nguyên anh, tốt nhất là nên ngoan ngoãn ở lại trong lãnh địa của hai tộc Nhân Yêu.
Bởi vì trong thế giới man hoang, những tồn tại có thực lực tương đương với Hóa Thần luyện hư, chỗ nào cũng có, những thiên tai không thể ngờ trước càng khiếp cho người ta khiếp sợ.
Tiến đến cấp nguyên anh chỉ là nói bạn đã có năng lực sinh tồn cơ bản ở trong thế giới nam hoang, còn về có thể tìm được linh dược vừa ý hay không, vẫn phải xem cơ duyên cùng bản lĩnh của mỗi người.
Tuy nhiên một khi đã tiến tới cấp nguyên anh, tiến độ tu luyện sẽ trở nên vô cùng chậm chạp.
Nếu như không đi ra thế giới bên ngoài tìm kiếm một số thứ hữu dụng với bản thân, hơn phân nửa sẽ dừng lại ở cảnh giới đó không tiến thêm được nữa. Cuối cùng không phải chết già thì là sẽ rất nhanh chết thảm dưới thiên kiếp nối tiếp nhau.
Cho nên hàng năm có một số lượng lớn tồn tại cấp cao của hai tộc Nhân Yêu rời khỏi tam cảnh thất địa, tiến vào thế giới man hoang. Bất luận bọn họ có thể tìm được thứ mình muốn hay không, nhưng trong đó số có thể quay trở về chỉ còn không tới một phần ba lúc ra đi.
Tổn thất không thể nói không thê thảm! Điều này làm cho tầng lớp cao của hai tộc Nhân Yêu rất bối rối. Nhưng để duy trì số lượng tồn tại thượng đẳng trong tộc, họ lại không thể không cho phép việc này diễn ra.
Hàn Lập cũng biết một vài chuyện liên quan, hắn vô cùng hiếu kì và có hứng thú đối với cổ giới hoang dã đó. Nếu không phải hắn hiện giờ đã mất hết pháp lực, nói không chừng đã có ý định ra ngoài một chuyến.
Lúc này Hàn Lập vươn vai, đang định rời khỏi.
Thì đúng vào lúc đó, từ bụi cỏ bên cạnh phát ra một tiếng động nhỏ, đột nhiên một luồng ánh sáng vàng chợt lóe, ở một chỗ cách hơn mười trượng xuất hiện một cái bóng nhỏ bé.
"Giảo!
"
Hàn Lập trước hoảng sợ, nhưng vừa nhìn rõ hình dáng của cái bóng vàng thì tỏ ra rất vui mừng. Đó chính là con tiểu thú đã từng mang lại cho hắn cơ hội ngộ đạo! Con thú này không biết vì lẽ gì mà xuất hiện tại đây, hơn nữa thần sắc hoang mang, da lông dơ bẩn, bộ dạng vô cùng thảm hại tả tơi.
Hàn Lập sau khi vui mừng, trong lòng không khỏi nghi hoặc, tiểu thú nhìn thấy Hàn Lập, có vẻ cũng nhận ra hắn, nên cũng ngẩn ra.
Nhưng lập tức con thú cử động thân mình, quay ngoắt hướng vè một phía khác mà đi như tên bắn, căn bản không có ý định để ý nhiều tới Hàn Lập.
Hàn Lập khó khăn lắm mới gặp được tiểu thú, sao có thể để nó đi dễ dàng như thế, không lưỡng lự tay áo rung lên một cái. Lập tức một sợi dây bạc bay vụt ra giống như một con rắn bạc hướng tới muốn quấn lấy người con thú. Tiểu thú thấy vậy, trong lòng rất giận dữ, nhưng trong thế cùng đường, thân hình chỉ có thể lắc nhẹ trên không trung, bỗng nhiên hóa thành một mảnh hư ảnh, khiến cho rắn bạc chộp hụt vào không khí.
Như thế, thân hình tiểu thú cũng không tránh được ngừng lại một chút, mà cái này đã làm trì hoãn thời gian, đột nhiên trên không trung sáng lòa, một thanh kiếm từ hư không bắn ra, nhoáng một cái hóa ra một chiếc cầu vồng trắng, bỗng chốc xuất hiện trước mặt tiểu thú muốn tháo chạy.
Ánh sáng trắng phóng ra, thanh kiếm bỗng nhiên hóa thành một người tí hon cỡ vài tấc mặc áo bào trắng, sắc mặt tái nhợt dị thường. Nhìn không ra nam hay nữ, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào tiểu thú không nói.
Kể cũng lạ, tiểu thú vừa nhìn thấy người tí hon này, lập tức uốn người, tứ chi chạm đất. Đồng thời thân trước bò trên mặt đất, lông trên lưng đều dựng đứng, bộ dạng như gặp phải kẻ địch.
"Linh cung!
"
Hàn Lập vừa thấy người tí hon, thì kêu thất thanh. Lập tức không chút nghĩ ngợi, bỗng nhiên thân hình cử động, biến thành một đạo hư ảnh, bắn ngược về phía sau ra.
Những kẻ địch có liên quan đến Nhân tộc, Hàn Lập ở linh giới mười năm đã tìm hiểu rất rõ ràng.
Linh tộc có thể hóa thành hình người, đích thực là đẳng cấp của linh tướng trong linh tộc, luận thực lực đủ để tranh cao thấp với tu sĩ hóa thần trong Nhân tộc.
Hàn Lập nếu như vẫn còn pháp lực, nói không chừng còn có thể tâm tư yên lặng theo dõi, nhưng với tình hình hiện giờ, tất nhiên không chút do dự có thể chạy bao xa thì chạy.
Hành động của Hàn Lập khiến người tí hon chuyển ánh mắt trong chốc lát.
Đồng thời thần niệm khẽ quét qua.
Sau khi phát hiện ra đó là một tên luyện thể sĩ của Nhân tộc, mũi người tí hon hừ ra một tiếng khinh thường, năm ngón tay vừa xòe ra, hướng về phía Hàn Lập tùy ý búng mấy cái.
Sau mấy tiếng "phốc phốc
" năm sợi tơ mỏng bắn ra, và nhoáng một cái đã không thấy đâu.
"Kiếm tơ
"
Hàn Lập nhận ra những sợi tơ mỏng là vật gì, trong lòng vô cùng run sợ, một tay nắm ra sau, cây trường thương đen đã cầm trên tay.
Hắn hét lớn một tiếng, toàn bộ sức lực dồn vào cây thương, đột ngột chĩa thương về phía trước.
Trong tiếng rít, một đám hắc mang tách ra, chặn trước mặt Hàn Lập.
Cơ hồ cùng một thời gian. Năm đạo kiếm khí quái dị xuất hiện ở trước người Hàn Lập, vừa đúng lúc đụng vào bên trong hắc mang.
Nhìn thấy đám hắc mang vô cùng cương mãnh kia vừa đụng kiếm tơ thì liền tách vỡ từng tiếng. Trong chớp động, thanh trường thương như được nặn bằng bùn vỡ vụn ta từng khúc.
Trong nháy mắt chỉ còn lại một nửa! Năm đạo kiếm tơ thuận thế nhắm thảng vào người Hàn Lập. Hàn Lập thấy không ổn, một tay vừa động nửa chiếc cán thương biến thành một luồng sáng bắn ra, đông thời miệng hét lên một tiếng, chiến giáp đang mặc trên người sáng lên hóa ra một đám mây mù hướng về phía kiếm tơ.
Sau đó hắn nắm chặt hai nắm tay, cả người tỏa ra ánh sáng chói mắt, tầng thứ bảy Kim Cương quyết nháy mắt được vận tới mức cực hạn.
"Vù vù" Hai tiếng xé gió truyền đến, Hàn Lập hai cánh tay hơi mơ hồ, hai nắm tay bất ngờ đánh mạnh ra, dường như xé rách không gian. Hai đợt quyền phong màu vàng điên cuồng gào thét chen nhau mà ra.
Nửa thanh trường thương vừa tiếp xúc với tơ mỏng, liền lóe sáng một cái rồi biến thành mười mấy đoạn.
Tơ mỏng chém vào trong mây mù.
Hai đạo quyền phong màu vàng cũng đồng thời từ phía sau chìm vào trong đám mây không thấy đâu nữa.
Lập tức có tiếng nổ từ trong đám mây như tiếng kim loại chà sát, mây mù chớp mắt biến to lên, nhất thời bao trọn được năm đạo kiếm tơ.
Còn Hàn Lập nhân cơ hội này lắc mình vài cái, trong chớp mắt đã trốn xa hơn hai mươi mấy trượng, cuối cùng nhảy ra sau, một lát đã lẫn vào trong cây cối không thấy bóng dáng đâu nữa.
Một lát, mây tách ra thành từng mảnh áo giáp, tung ra bốn phía.
Năm đạo kiếm tơ lúc này mới lóe sáng mà lộ ra ngoài.
Người tí hon ở giữa không trung thấy tình hình đó, liền ngẩn ra. Tiểu thú ở đối diện con ngươi đảo một vòng, đột nhiên thân mình trở nên mờ ảo, chớp mắt hóa thành mười con, đồng thời hướng ra bốn phương tám hướng mà chạy.
Nguời tí hon nhất thời không thể để ý đến Hàn Lập, giận dữ hét lớn một tiếng, bay lượn vài vòng trên không trung, vô số đạo kiếm khí phóng ra, dày đặc phóng về bốn phía. Trong thời gian ngắn kiếm khí lạnh ngắt giăng khắp nơi trên không trung, thanh thế kinh người.
Kết quả trừ một bóng thú uốn người tránh khỏi kiếm khí, còn lại đều bị kiếm khí chém phá.
Người tí hon có vẻ muốn bắt sống tiểu thú, tay nhấc lên một chút, toàn bộ kiếm khí lập tức tan biến. Còn bản thân hắn thì cười nhạt một tiếng, tung người lên hòa thành một đạo cầu vồng màu bạc hướng về phía tiểu thú. Tiểu thú hình như đã từng bị thua thiệt trước người này, căn bản không dám quay đầu ứng chiến, hóa thành một cái bóng vàng mà chạy.
Tốc độ nhanh hơn Hàn Lập gấp bội.
Người tí hon trong tình thế bắt buộc sau khi biến thành một thanh kiếm nhỏ tức tốc đuổi theo sau.
Lập tức một thú một kiếm chớp mắt đã không còn thấy bóng dáng.
Không biết qua bao lâu sau, đằng sau một cây to gần đó, nhoáng lên một bóng người, Hàn Lập đột ngột xuất hiện ở đó.
Hóa ra La Yên Bộ của Hàn Lập tuy rằng rất quỷ dị nhưng tốc đọ căn bản không thể thoát khỏi sự truy sát của người linh tộc kia, hắn đành mạo hiểm sử dụng thuật che mắt của Nhân tộc, mạo hiểm nấp ở gần đó.
Cược rằng con tiểu thú đó nhất định sẽ nhân cơ hội chạy trốn, còn người linh tộc kia nhất định sẽ không rảnh bận tâm tới mình nữa, mà quay ra truy đuổi.
Đương nhiên nếu dự tính có sai, đối phương kia tiếp tục truy sát mình thì mỗi tay hắn cũng đã cầm chắc một viên Diệt Tiên châu, tất nhiên sẽ không khách khí cho đối phương một đòn.
Thấy tất cả thật sự đã bị hắn đoán trúng, người linh tộc đó đến là vì tiểu thú, hoàn toàn không bận lòng lắm tới một luyện thể sĩ nhỏ bé như hắn.
Hàn Lập nhìn theo hướng thanh kiếm nhỏ bay đi, sắc mặt âm trầm như nước, đông thời đối với việc nơi này đột nhiên lại xuất hiện một người của linh tộc ở cấp linh tướng trong lòng cảm thấy chút bất an.
Lẽ nào có chuyện gì lớn sắp xảy ra mà bản thân hoàn toàn không biết.
Trong lòng hắn không khỏi có chút thấp thỏm.