"Mấy vị tỷ muội của ta không cần phải uống thuốc này! Một mình tính mạng của ta còn chưa đủ sao?" Nghiêm thị sau khi uống thuốc vào, ngăn trở cử động của Nhị phu nhân Lý thị cũng muốn uống thuốc.
Hàn Lập vừa nghe Nghiêm thị nói thế, có chút sửng sốt, lộ ra chút vẻ kinh ngạc.
Nhưng lập tức sau khi trầm ngâm một chút, gật nhẹ đầu, nói:
"Nếu Tứ phu nhân tỷ muội tình thâm, đã nói như vậy, Hàn Lập ta cũng không phải người bất thông tình lý! Cứ vậy đi, Nhị phu nhân các nàng không cần uống thuốc".
Hàn Lập nói xong, đem bình thuốc từ trong tay Nghiêm thị thu trở về, một lần nữa cất vào trong lòng.
"Nếu chuyện đã xong, tại hạ trước hết cáo từ. Chờ lúc này ngày mai, tại hạ trở lại Mặc phủ lấy bức họa, sau đó trực tiếp đi Độc Bá sơn trang".
"Vậy thì phiền công tử!" Đám người Nghiêm thị đứng dậy đưa tiễn Hàn Lập.
Hàn Lập cười nhạt, tiêu sái xoay người, rời khỏi phòng.
Hàn Lập mới vừa xuống tiểu lâu, phía sau có tiếng bước chân vội vàng truyền đến.
"Hàn sư huynh, chờ một chút, Nhị tỷ ta tìm ngươi có việc!" Thanh âm tiểu nha đầu Mặc Thải Hoàn hô to gọi nhỏ truyền tới, Hàn Lập nghe tiếng gọi này, thở dài, bất đắc dĩ xoay người lại.
Chỉ thấy tiểu yêu tinh nọ xông thẳng tới trước mặt, mà Mặc Phượng Vũ cùng Mặc Ngọc Châu đi theo sau, đang đi tới.
Mặc Thải Hoàn vài bước đuổi theo Hàn Lập, sau đó trừng lớn hai mắt, không ngừng xoay chuyển, miệng thì vẫn
"mấp máy" không ngừng, tựa hồ đang nhìn vật nuôi trong nhà!
"Được đó! Hàn sư huynh, lừa gạtlàm ta thật khổ! Không nghĩ tới, ngươi cũng là giả mạo! Lại dùng một chút đồ vật, làm cho nhà ta xoay vòng vòng cả lên".
Hàn Lập vừa nghe, lừ mắt nhìn tiểu nha đầu, cái gì gọi là một chút đồ vật? Rõ ràng là ngươi muốn lễ vật, bản thân muốn đi!
"Tam muội, không được vô lễ, đừng gây phiền toái cho Hàn công tử".
Hàn Lập lần đầu nghe được thanh âm của Mặc Phượng Vũ, mềm mại, hết sức ôn nhu, làm cho người ta nghe xong thật là thoải mái.
"Cái gì! Người ta không phải là trút giận thay mẹ sao, sao lại để hắn có thái độ như vậy trước mặt mẹ!" Mặc Thải Hoàn phẫn uất nói.
Hàn Lập vừa nghe, quả nhiên mình đoán, nha đầu kia thuần túy là vội tới gây rối với mình, liền không hề để ý tới tiểu yêu tinh nữa, mà quay đầu nói với Mặc Phượng Vũ:
"Nhị tiểu thư, có việc tìm tại hạ sao?"Mặc Phượng Vũ thấy Hàn Lập nói với mình, sắc mặt khẽ đỏ lên, nhưng vẫn nhẹ giọng nói: Phượng Vũ tìm công tử chỉ là muốn biết, Oanh hương hoàn trên người Tam muội, có thật sự là do công tử tặng cho không? Công tử được gia phụ chân truyền về y thuật sao?
"
Hàn Lập mới gặp gỡ Mặc Phượng Vũ, đối với người này rất có hảo cảm, hôm nay gặp lại người ngọc nói ôn nhu ngượng ngùng như thế, trong lòng không khỏi đối với cô gái này sinh ra không ít tình cảm.
Vì vậy rất hòa nhã, nói: "Nhị tiểu thư muốn biết chuyện này, Hàn mỗ tự nhiên biết sẽ trả lời
".
"Oanh hương hoàn của Thải Hoàn cô nương, đích thật là tại hạ tặng. Tại hạ cũng đích xác từ Mặc sư học không ít y thuật cùng phương thuốc, Oanh hương hoàn này mà một trong số đó. Chẳng lẻ Phượng Vũ cô nương có hứng thú?
"
Hàn Lập từ khi nhìn thấy các thảo dược bên trong hậu viện Mặc phủ, đã biết nơi đây khẳng định có tồn tại một người học y thuật của Mặc đại phu, hôm nay thấy Mặc Phượng Vũ hỏi như thế, trong lòng biết hơn phân nửa người ngọc trước mắt chính là người đó.
Quả nhiên, Hàn Lập vừa thốt lên xong, cô gái nguyên đang cực kỳ trầm tĩnh, trong mắt toát ra sự vui mừng, nói:
"Không dối gạt công tử, Phượng Vũ từ nhỏ đối với y đạo của gia phụ cảm thấy rất hứng thú, cũng đã đọc không ít y thư của gia phụ. Đáng tiếc chính là, khi gia phụ rời khỏi Mặc phủ, Phượng Vũ tuổi còn nhỏ, bởi vậy những gì học được thật sự là có hạn
".
Sau khi nói xong những lời này, Mặc Phượng Vũ có chút do dự, sau một hồi trù trừ lại tiếp tục nói:
"Cho nên Phượng Vũ có thỉnh cầu, mong rằng công tử có thể thành toàn. Các hạ có thể đem tâm đắc về y đạo của gia phụ cấp cho Phượng Vũ một phần, để cho Phượng Vũ có thể học thêm, nâng cao y thuật của bản thân
".
Sau khi nói xong, vị Nhị tiểu thư Mặc phủ trên mặt có chút đỏ bừng, hiển nhiên đối với việc bản thân thỉnh cầu như thế, rất ngượng ngùng.
Mà Hàn Lập sau khi nghe xong thỉnh cầu của người ngọc, ngay cả nghĩ cũng không nghĩ, lập tức đáp ứng.
"Không thành vấn đề, ngày mai ta đến Mặc phủ, sẽ đem một ít di cảo của Mặc sư cùng các phương thuốc mang đến cho Nhị tiểu thư. Cái này nguyên lúc đầu là vật của Mặc phủ, ta vốn định giao cho Tứ phu nhân, nếu Nhị tiểu thư muốn, giao cho tiểu thư cũng giống nhau
" Hàn Lập cười một cái, nói.
"Đa tạ công tử thành toàn! Phượng Vũ rất cảm kích!
" Mặc Phượng Vũ trên mặt có vẻ cảm kích.
"Nhị tỷ, tạ ơn hắn làm gì? Không nghe hắn nói sao, vật này vốn là của chúng ta, hắn đưa cho người cũng là lẽ tất nhiên
" Mặc Thải Hoàn ở một bên, nháy mắt một cái, đột nhiên ngắt lời nói.
Hàn Lập nghe xong lời của tiểu nha đầu, đưa mắt nhìn, trong lòng nói: "Nếu không phải Nhị tỷ ngươi, mỹ nữ ôn nhu động lòng người như vậy cầu ta, cái này đã rơi vào trong tay ta, còn có thể trả lại cho Mặc phủ? Nghĩ cũng đừng nghĩ!
"
"Tam muội đừng nói bậy, Hàn công tử có thể không chút do dự đem di vật của phụ thân giao lại cho chúng ta, đủ để nói rõ rằng công tử không có quan tâm đến
".
Có lẽ thấy Hàn Lập và Mặc Thải Hoàn muốn đối đầu, Mặc Phượng Vũ vội vàng la tiểu nha đầu một tiếng. Sau đó kéo nàng, sau khi đối với Hàn Lập nhẹ nhàng thi lễ, cáo từ trở về.
Mà từ đầu đến giờ, vị Đại tiểu thư Mặc phủ Mặc Ngọc Châu, vẫn không hề mở miệng nói một câu, sau khi thấy hai tỷ muội Mặc Phượng Vũ rời đi, nhìn thoáng qua Hàn Lập, rồi đi theo.
"Vị Mặc Đại tiểu thư này, liếc mắt nhìn mình như vậy có ý tứ gì đây? Cảm kích ta, ghét ta, hay là cả hai đều có?
" Hàn Lập bị một cái liếc mắt của Mặc Ngọc Châu trước khi rời đi, làm cho có chút suy nghĩ.
Nhưng đó Hàn Lập nhún nhún vai, cũng không muốn nghĩ tới việc này, rời khỏi Mặc phủ.
Khi Hàn Lập trở lại khách sạn, Tân bang chủ Tứ bình bang Tôn Nhị cẩu, cùng một tên khác đang đợi ở ngoài phòng Hàn Lập đã lâu, đương nhiên là có Khúc Hồn ở đó.
Hàn Lập sau khi thấy Tôn Nhị cẩu, gật đầu với hắn, đẩy ra cửa vào phòng, đám người Tôn Nhị cẩu theo sát đi vào, sau đó cùng tên còn lại cung kính đứng ở hai bên.
Hàn Lập sau khi ngồi xuống, mới cẩn thận đánh giá người xa lạ đi cùng với Tôn Nhị cẩu, khoảng ba mươi tuổi, tráng hán trên mặt có thịt, có vẻ hung ác.
"Xem bộ dáng của ngươi hồng quang đầy mặt, vị trí bang chủ Tứ Bình bang này đã sãn sàng ngồi lên rồi sao!
" Hàn Lập hướng về phía Tôn Nhị cẩu thản nhiên nói.
"Ngồi lên rồi! Ngồi lên rồi! Cái này cũng nhờ công tử ủng hộ, nếu không tiểu nhân làm sao có thể có ngày hôm nay!
" Tôn Nhị cẩu mặt mày hớn hở vội vàng ứng tiếng nói.
"Ngươi biết là tốt rồi! Tứ Bình bang chuyện lớn nhỏ, ta sẽ không nhúng tay vào, nhưng ngươi phải dùng lực lượng của Tứ Bình bang, đem chuyện ta giao phó làm cho thỏa đáng, nếu không ta sẽ không để ý lại sẽ đổi một vị bang chủ khác
" Hàn Lập lạnh lùng nói.
Nghe nói thế, làm cho Tôn Nhị cẩu đang có chút đắc ý, lập tức rùng mình một cái, thanh tỉnh rất nhiều.
"Tại hạ đối với chuyện của công tử, tuyệt đối toàn lực ứng phó, nếu cần phải liều cái mạng này, cũng sẽ hoàn thành!
" Tôn Nhị cẩu cuống quít thể hiện ra bộ dáng trung tâm.
Hàn Lập "Ừm
" một cái, cũng không hề để ý tới Tôn Nhị cẩu, mà là quay đầu nhìn về phía tên còn lại.
"Ngươi chính là người đã nghe được thần tiên nói chuyện với nhau?
" Hàn Lập có chút hứng thú hỏi.
"Đúng vậy, tiểu nhân Tịch Thiết Ngưu, đích xác từng nghe được!
" Tráng hán cung kính đáp.
Đừng xem người này lớn lên thô lỗ, nhưng cũng không ngu ngốc. Hắn rất rõ ràng, thanh niên trước mắt có vẻ không ra gì, mới là chỗ chống lưng cho Tôn Nhị cẩu có được địa vị Bang chủ như ngày hôm nay, bởi vậy cũng không dám chậm trễ chút nào.
Hàn Lập rất hài lòng, chỉ cần là người thông minh, vậy vấn đề cũng dể dàng hơn nhiều.
"Ngươi đem chuyện ngày ấy nhìn thấy nam nữ thần tiên, kể lại từ đầu tới đuôi cho ta một lần, nếu như làm cho ta hài lòng, ta cho ngươi làm phó của Tôn Nhị cẩu, trở thành Phó Bang chủ Tứ Bình bang!
" Hàn Lập biết rõ, chỉ có trọng thưởng, mới có thể làm cho người ta làm việc cho mình tích cực, bởi vậy không chút khách khí hứa.
Tịch Thiết Ngưu nghe vậy quả nhiên mừng rỡ, kích động vội vàng tỏ vẻ hiểu rõ, nhất định làm cho Hàn Lập hài lòng.
Tôn Nhị cẩu ở một bên nghe đến đó, trong lòng đã có chút không vui, nhưng trên mặt cũng không dám có chút biểu lộ.
Vì vậy, sau khi Tịch Thiết Ngưu hơi chút tỉnh táo lại, đem chuyện ngày ấy gặp được người tu tiên, rành mạch kể ra một lần.
Tịch Thiết Ngưu kể lại lần này, cùng với lời kể của Tôn Nhị cẩu, có rất nhiều chỗ không giống, nhưng đại ý cả quá trình cũng giống nhau, không có gì khác biệt nhiều.
"Nam nữ thần tiên nọ, có nhắc tới địa danh hoặc là thời gian nào không?" Hàn Lập sau khi nghe đối phương kể lại xong, liền hỏi ra vấn đề mà hắn quan tâm nhất.