"Gấp bội! Vạn đạo hữu xuất thủ thật đại hào phóng" Hàn Lập cười ha ha, trên mặt nửa cười nửa không.
"Như thế nào? Đạo hữu cảm thấy không đủ à?" Vạn Thiên Minh bất động thanh sắc hỏi.
"Đủ, đương nhiên là đủ. Đáng tiếc, lần ra tay này là do Hàn mỗ đã hứa năm xưa. Mà tại hạ lại không có thói quen thất tín. Chẳng qua, nếu Vạn đạo hữu bình yên thối lui thì Hàn mỗ cũng không đòi hỏi điều kiện gì" Hàn Lập lười biếng trả lời, khẩu khí vẻ trêu chọc.
Hai phe Nghịch Tinh Minh cùng Tinh Cung nghe được như vậy liền trợn mắt há mồm. Vạn Thiên Minh rốt cuộc cũng thu liễm vẻ tươi cười, lộ ra vẻ âm trầm.
"Nếu Hàn huynh đã định, Vạn mỗ cũng chỉ còn biết cùng đạo hữu luận bàn một phen. Nhưng ta và ngươi động thủ khó tránh ảnh hưởng đến bọn vãn bối xung quanh, chi bằng tìm đến địa điểm khác giao thủ, ngươi thấy thế nào?" Vạn Thiên Minh, thanh âm lạnh như băng, nói.
"Hảo, điều này chính hợp ý tại hạ" Hàn Lập nghe vậy, liền đáp ứng, không có một chút lo lắng.
Điều này làm cho Vạn Thiên Minh ngạc nhiên, nhưng hắn vẫn âm trầm, ánh mắt chỉ chớp động vài cái, lập tức hai tay kháp quyết, hóa thành một đạo tử hồng, phi độn về hướng xa Thiên Tinh Thành.
Hàn Lập quay đầu liếc nhìn đám Lăng Ngọc Linh một cái, gật đầu cười, cũng hóa thành một đạo thanh hồng đổi sát theo sau. Trong nháy mắt, hai gã Đại tu sĩ này đã biến mất về phía cuối chân trời.
Thấy tình hình như vậy, Lăng Ngọc Linh cùng Triệu lão giả liếc nhau, cùng thấy trên mặt nhau hiện lên một tia sầu khổ.
Hình như Vạn Thiên Minh đã sớm biết sự tồn tại của Hàn Lập, bây giờ chủ động rời xa chiến trường, có điều gì quỷ dị bên trong hay không? Nhưng Hàn Lập lại đi theo không chút do dự, làm cho hai người đứng ngồi không yên, cũng không dám nói can ngăn, sợ làm ảnh hưởng đến sỹ khí của quân ta.
"Hắc, hắc. Nếu Vạn đạo hữu đã đi, chúng ta cũng không nên nhàn rỗi. Bọn hậu bối các ngươi hảo hảo thể hiện một chút thần thông cho Lam mỗ xem một chút. Chậc, chậc! Nguyên Anh tu sĩ, cả trăm năm rồi ta cũng chưa chém giết qua." Phi phát đại hán mở miệng, cái lưỡi vươn ra đỏ như máu, bỗng nhiên phát ra tiếng cười quái dị.
Sau đó hai tay hắn kháp quyết, miệng hé ra, phun ra một Cốt Hoàn sương mù mờ mịt, đồng thời trên thân xuất ra đại phiến huyết vụ, trong nháy mắt tràn ngập phụ cận xung quanh hơn mười trượng, hình thành một cái biển máu, bên trong rít lên tiếng ma gầm quỷ khóc, hướng đội hình các tu sĩ Tinh Cung quét tới.
Mà nữ tử xinh tươi bên cạnh cũng nhanh không kém, miệng anh đào phát ra tiếng cười khẽ tiêu hồn, hai tay áo bào rung lên, trong tay áo bay ra một cỗ phấn sắc mê vụ, làm cho người ta ngửi thấy không khỏi tâm thần rung động, khó tự chủ.
Long lão giả cùng lão ẩu liếc nhau một cái, một người phun ra một khỏa Hoàng sắc viên châu, người kia thì thả ra một hơi mười ba khẩu Bích lục sắc Phi đao, hóa thành một mảng quang hà công tới.
Phía Nghịch Tinh Minh thấy bên Tinh Cung vẫn còn Lăng Ngọc Linh và một số Nguyên anh tu sĩ, liền không dám chậm trễ, đồng dạng đều thi triển thần thông, phóng xuất ra nhiều mảng quang hà màu sắc khác nhau.
Phía Tinh Cung có nhiều hơn vài vị tu sĩ Nguyên anh sơ kỳ mà bên Nghịch Tinh Minh lại có Song ma thần thông lợi hại. Thần thông song phương biến thành các linh quang ma khí đầy màu sắc, trong nháy mắt đan vào nhau gây ra một trận ầm ầm, trong nhất thời giằng co ở giữa.
Mà đám trung thấp giai tu sĩ của hai bên, không hẹn mà cùng lớn tiếng hò hét, tế ra pháp bảo, pháp khí đầy trời. Một trận hỗn chiến chính thức bắt đầu.
Tự nhiên đám tu sĩ này biết khôn, tránh đi vị trí tranh đấu của các Nguyên anh tu sĩ ở trung tâm, tản ra bốn phía. Nhất thời trong phạm vi mười dặm, tiếng nổ, tiếng kêu, tiếng pháp khí va chạm nhau, vang vọng chín tầng trời, không nhìn được bên nào chiếm thượng phong. Xem ra muốn phân thắng bại, trong nửa khắc công phu cũng không xong.
Cùng lúc này, Hàn Lập cùng Vạn Thiên Minh độn quang đi một hơi ra khỏi gần ngàn lý, rốt cục dừng lại phía trên mặt biển. Hàn Lập trong thanh quang hiện ra, hai tay khoanh trước ngực, mặt vô thần sắc nhìn đối phương. Với thần niệm cường đại của hắn bây giờ, tự nhiên biết ngay phụ cận có tu sĩ mai phục hay không. Nếu không, hắn như thế nào đễ đối phương dắt mũi dẫn đi như vậy.
Sau khi thần niệm đảo qua, đích xác trong phạm vi một trăm dặm không có một bóng người, cũng không tồn tại cấm chế pháp trận. Hắn nhìn Vạn Thiên Minh, thần sắc bình tĩnh dị thường. Tâm niệm chuyển động, trong lòng Hàn Lập có chút dở khóc dở cười. Tựa hồ vị Vạn Thiên Minh đối với trận chiến này mười phần tin tưởng.
"Không sai biệt lắm, nơi đây hoàn toàn u tĩnh. Làm nơi táng thân cho đạo hữu cũng đáng cho thân phận Đại tu sĩ" Vạn Thiên Minh liếc mắt đánh giá tứ phía, sau đó quay đầu nhìn Hàn Lập, bộ dáng lạnh lùng như băng sơn.
"Nơi táng thân của ta?" Hàn Lập nghe xong, không hề nổi giận, ngược lại khẽ mỉm cười.
"Như thế nào, Hàn đạo hữu thấy tại hạ quá khoa trương?" Vạn Thiên Minh hừ một tiếng, hỏi.
"Không phải. Chính là tại hạ cảm thấy Vạn huynh tu luyện có điều bất ổn, hay là pháp lực tinh tiến quá nhanh khiến đầu óc hỏng rồi" Hàn Lập trả đũa.
"Có mạnh miệng hay không, chờ đạo hữu hồn phi phách tán sẽ biết. Chẳng qua trước hết, ta giới thiệu cho đạo hữu hai người khác cho đạo hữu nhận thức một chút" Vạn Thiên Minh âm trầm nói.
"Người khác? Ngươi cho ta là trẻ lên ba, nơi đây trừ ta và ngươi còn có ai nữa? Nếu có người khác, ta trực tiếp ngắt đầu tặng cho ngươi" Hàn Lập cười lạnh, không chút khách khí nói.
Vạn Thiên Minh nghe vậy, hai mắt híp lại, nhưng lập tức nhàn nhạt nói:
"Phải không? Cho là tại hạ nói sai. Hai người này hiện giờ cũng không tính là người".
Nói xong, không chờ Hàn Lập hiểu, lấy ra một cái túi da màu đen ở bên hông, đem ném vào không trung, hai tay kháp quyết, miệng lẩm bẩm.
Nhất thời miệng túi quay ngược xuống, từ bên trong phun ra một cỗ hắc mông vụ khí, hai đạo thân ảnh mơ hồ ẩn hiện trong hắc khí, cực kỳ quỷ mị.
"Luyện thi?" Hàn Lập lịch duyệt phong phú, lập tức nhận ra hắc vụ khí trước mắt là một cỗ thi khí cực kỳ lợi hại, đôi mày chau lại. Vạn Thiên Minh nghe vậy bèn cười lạnh, miệng thúc dục pháp quyết.
Hai đạo nhân ảnh kia khoát tay, thi khí xung quanh bị cự lực hấp dẫn, hóa thành một cỗ vụ mãng cuồng dũng hướng thân thể của bọn chúng nhập vào không sót một tia.
Trong nháy mắt, hắc sắc thi khí bị hấp thu toàn bộ, hiện ra hai bóng nhân ảnh, một xám, một trắng. Hàn Lập liếc nhìn hai cỗ luyện thi này, thần sắc bình tĩnh dị thường. Điều này cũng khó trách, hai cỗ luyện thi này đối với hắn căn bản rất xa lạ, tự nhiên hắn không lộ ra vẻ dị thường nào.
Trong hai cỗ luyện thi, một con có thân hình cao lớn, khuôn mặt âm lệ, bộ dáng cỡ bốn mươi, hai tay dài hơn so với người bình thường, trực tiếp rũ xuống đầu gối, hai bàn tay cũng vô cùng to lớn, thoạt nhìn trong suốt dị thường. Con kia dáng người thấp bé, là một phụ nhân ỡ ba mươi mấy, khuôn mặt gầy dài, mày thô mắt thâm, nhưng trên một đầu vai có ba mũi nhọn giống như tiểu kiếm, có vẻ như trời sinh đã có, trông cực kỳ quỷ dị.
Vạn Thiên Minh thấy Hàn Lập sau khi quan sát không tỏ vẻ gì, trong mắt liền lóe lên vẻ tàn khốc. Hắn bèn hít sâu một hơi, pháp quyết trong tay biến đổi, trong thân thể bỗng nhiên truyền ra tiếng răng rắc quỷ dị, tiếp theo thân thể tăng vọt mấy tấc, đồng thời miệng hé ra, một cỗ mông mông tử vụ khí cuồng phún xuất, trong nháy mắt đã đem thân hình hắn bao phủ vào trong, hóa thành một đoàn đại vân cỡ mấy trượng.
Lập tức vân đoàn quay cuồng kịch liệt, màu sắc biến hóa khôn chừng. Nhìn thấy màn này, Hàn Lập sờ sờ cằm, khóe miệng nổi lên một tia cười khẽ, hai tay buông xuống (em nó đứng khoanh tay nãy giờ, hix, kiêu ngạo quá, hix), trong một tay xuất hiện một đoàn tam sắc quang mang, tay kia thì lóe lên lục quang, hiện ra nhất kiện Bát Linh Xích.
Hàn Lập thần sắc bất động, nhưng trong lòng đã sớm quyết định, mặc kệ đối phương dùng công pháp bí thuật gì, vừa ra tay sẽ dùng toàn lực. Chờ cơ hội, trước dùng Bát Linh Xích đánh vào phòng ngự đối phương, sau tiến sát vào hắn, dùng Tam Diễm Phiến, một kích toàn lực.
Trong lòng cân nhắc như vậy, trong mắt Hàn Lập khẽ lóe lam mang, sau lưng truyền ra tiếng sấm, một đôi Thanh Bạch sắc vũ sí hiện xuất. Đang lúc nghĩ muốn vỗ cánh độn tới gần đối phương, xuất hiện một màn làm hắn kinh hãi.
Trong vân đoàn đang biến ảo màu sắc, bỗng có tiếng động răng rắc, tiếp theo một cỗ ma khí kinh người phóng lên cao, vụ khí chớp mắt chuyển thành màu xám trắng, tảm mát ra một cỗ hàn khí âm sâm.
Hàn Lập đồng tử co rụt, trong lòng chờ một chút xem thử ra sao.
Vạn Thiên Minh là Vạn Pháp môn chủ của chính đạo, như thế nào lại đi tu luyện công pháp ma đạo, hơn nữa ma khí này có vài phần quen thuộc, từa tựa như ma khí của Cổ Ma, nhưng cũng không phải lắm, giống như ma khí của một người nào đó nhưng trong lúc nhất thời hắn cũng không thể nhớ ra.
Đang lúc Hàn Lập đang kinh nghi bất định, một tiếng cười ngạo nghễ trong ma khí phát ra, một bóng người nhoáng lên một cái xuất hiện phía trước ma khí.
Sau lưng bóng này hiện lên sáu hư ảnh giống như thực chất, cái thì đầu có sừng, cái thì răng nanh nhe ra, … tất cả đều dữ tợn khủng bố, thân phi lân giáp, giống như yêu ma hiện thế.
"Lục cực chân ma công!"Thấy tình hình quỷ dị như vậy, không cần nghĩ nhiều, Hàn Lập đã thất thanh kêu lên.
"Nga, ngươi cũng nhận ra được ma công của Bản Tôn, cũng không hồ đồ lắm!"Người nọ cất tiếng cười dài, tư thế đứng trên cao nhìn xuống lạnh lùng, trên mặt ẩn hiện vẻ châm chọc. Kẻ này rõ ràng là đang vận phục sức của Vạn Thiên Minh, nhưng gương mặt, dáng người hoàn toàn bất đồng. Giờ phút này… Hàn Lập nhìn thực dung của nó, trợn mắt há hốc mồm.