Vừa đi tới lầu hai, Yến Ca còn chưa gõ cửa, bên trong phòng đã truyền ra thanh âm của Nghiêm Thị.
"Là Hàn Lập và Yến Ca sao?""Dạ đúng, Tứ sư nương!" Yến Ca vội vàng dừng bước, trả lời cung kính.
"Yến Ca, ngươi về trước đi, để cho một mình Hàn Lập vào phòng." Thanh âm thản nhiên của Nghiêm Thị truyền đến, loại mùi vị trong trẻo nhưng lạnh lùng đó làm cho Hàn Lập trong lòng không nhịn được máy động.
"Tuân mệnh" Yến Ca hiển nhiên rất tôn kính Nghiêm Thị, đối với mệnh lệnh của nàng một chút chần chừ cũng không có, sau khi hướng về Hàn Lập cười một cái, liền lặng lẽ đi xuống lầu hai, trên lầu chỉ còn lại một mình Hàn Lập đợi bên ngoài phòng.
Hàn Lập lạnh lùng nhìn cửa phòng, cũng không lập tức đẩy cửa bước vào, mà phóng linh thức của mình ra, cảm ứng tình huống bên trong phòng, hắn cũng không hy vọng mình vừa bước vào đã bị phục binh đầy phòng dùng loạn đao chém chết, tốt nhất là vẫn phải cẩn thận một chút!
Bên trong phòng rất yên tĩnh, nhân số cũng không nhiều lắm, chỉ có tiếng hô hấp cùng nhịp tim của lác đác đám mấy người Nghiêm Thị, xem ra cũng không có kẻ không nên có ở bên trong, điều này khiến cho Hàn Lập yên tâm rất nhiều.
Vì vậy hắn tiến lên gõ nhẹ hai cái vào cánh cửa, rồi đẩy cửa phòng ra ngó vào trong một cái, liền quyết định đi vào. Kết quả tình cảnh bên trong phòng làm cho Hàn Lập sắc mặt đại biến, vốn bước chân đầu tiên đã dừng lại ở giữa không trung.
Đó chính là căn phòng hắn đã tới đêm qua, bàn ghế cùng trang trí bên trong tất cả đều giống như lúc đầu, duy nhất không giống, chính là cách trang phục của mấy vị mỹ phụ. Đám Nghiêm Thị mấy vị phu nhân diễm lệ lúc này tất cả đều mặc đồ tơ trắng, toàn thân mặc tang phục đơn sơ, ngồi ở trên mấy cái ghế, mắt đều lạnh lùng chằm chằm nhìn hắn không rời.
Sắc mặt của Hàn Lập có chút trắng bệch, có điều hắn tuyệt không phải sợ hãi, mà là bị Mặc đại phu đã chết làm cho tức giận.
Thật rõ ràng hắn lại để cho lão hồ ly Mặc đại phu kia dẫn dắt vào một đại lộ, phong thư đó xem ra thực sự giống với suy đoán của hắn, bên trong có huyền cơ khác, mà đám cọp cái từ trong đó đã biết tin tức cái chết của Mặc đại phu rồi, xem ra đang ở chỗ này đợi hung thủ giết chồng tự động dâng mình tới cửa đây!
Hàn Lập hít sâu một hơi, sắc mặt liền khôi phục bình thường, tiếp theo sải bước tiến vào trong phòng không chút khách khí tìm một một chiếc ghế, nghênh ngang ngồi đối diện đám phu nhân, sau đó nhìn các nàng không nói lời nào, định xem đám nữ lưu này rốt cuộc như thế nào xử trí mình.
Hiển nhiên cái loại không kiêng kị như Hàn Lập này, chuẩn bị bằng cách kéo căng da mặt, đã vượt ra ngoài dự kiến của đám người Nghiêm Thị, khiến cho các nàng rối loạn thế trận, vẻ mặt mỗi người đều không giống nhau.
Nhị phu nhân Lý Thị sắc mặt xanh lè, hiển nhiên là bị cái tên Hàn Lập này hôm qua vẫn còn mở miệng một mực
"Sư mẫu", hôm nay bị kẻ hậu bối dám trâng tráo trợn mắt nhìn thẳng đám người mình làm cho nổi giận, phải biết rằng nàng xuất thân dòng dõi thư hương, xem trọng nhất là quan hệ thân phận, nhưng hôm nay đụng chạm với tên Hàn Lập không tôn sư trọng đạo này, làm sao không tức giận đến phát run.
Tam phu nhân Lưu Thị thì lại khác xa Lý Thị, nàng chẳng những không có tức giận, trái lại dường như có hứng thú nhìn Hàn Lập bước tới, có điều bằng vào mị lực kinh người đó của nàng, ngược lại làm cho Hàn Lập không dám nhìn về phía nàng, chỉ dám lướt qua mặt nàng một cái.
Nghiêm Thị trái lại cùng Vương Thị xinh đẹp lạnh lùng biểu hiện không khác biệt lắm, nàng lặng yên lạnh lùng đánh giá Hàn Lập, trong ánh mắt hàn ý tràn ngập toàn bộ đông kết lại.
"Ngươi thật lớn mật, đệ tử bí mật của phu quân ta!" Song phương nhìn nhau công phu chừng một chén trà nhỏ, Nghiêm Thị cuối cùng đã mở miệng, chỉ là ý bóng gió trong lời nói của nàng mỗi người đều có thể nghe rõ ràng rành mạch.
"Các vị sư mẫu, các ngươi muốn biết những gì hoặc muốn nói gì thì hãy nói thẳng ra đi, ta không muốn nghe nói thừa, cũng không muốn nói thừa!" Hàn Lập nói mặt không đổi sắc.
Hàn Lập rất rõ ràng, nếu như so đo cãi nhau cùng một vị phụ nhân chuyện càng tồi tệ, đó chính là đồng thời phải cùng mấy vị phụ nhân tiến hành đấu lưỡi, cùng với việc phí sức đi phân bua sự thật, ngược lại còn không bằng là đi thẳng vào điểm cốt lõi của vấn đề, Hàn Lập cho là như vậy.
Hơn nữa đối phương không có đao quang kiếm ảnh mai phục cao thủ bên trong phòng, vậy đã nói lên những phu nhân này bây giờ còn chưa có ý định ra tay với mình, xem ra là còn có e ngại gì đó, còn có yêu cầu gì đó với mình. Nếu đã như vậy, càng không cần quá khách khí cùng các nàng, dù sao cái chết của Mặc đại phu, cũng chỉ đổ lỗi được cho chính mình, nhưng hắn cũng không có gì để hổ thẹn cả.
"Ngươi…" Cho dù Nghiêm Thị là người đã thấy qua các loại trận chiến như vậy, cũng bị câu này của Hàn Lập với giọng nói ngang ngạnh khiến cho nấc lên thiếu chút nữa nói không ra lời.
"Được, ta hỏi ngươi! Phu quân ta có phải chết trên tay nghịch đồ nhà ngươi hay không!" Nhị phu nhân không nhịn được nữa, hai mắt xinh đẹp tuyệt trần cơ hồ muốn phun ra lửa, khí thế hùng hồn trên người toàn bộ mất hết, chỉ còn lại vẻ mặt đầy oán hận.
"Nhị tỷ" Nghiêm Thị cau mày, khẽ hô lên một tiếng, tựa hồ muốn ngăn cản kiểu tra hỏi này của Nhị phu nhân sẽ làm cho song phương lập tức trở mặt.
"Vị Lý Thị này trái lại rất thẳng thắn, trực tiếp đem vấn đề mấu chốt nhất đưa lên trên mặt." Hàn Lập âm thầm cười lạnh một cái thầm nghĩ.
"Có thể nói chết ở trên tay ta, cũng có thể nói là tự sát!" Hàn Lập thản nhiên nói.
Lời này vừa ra khỏi miệng, làm cho đám phu nhân đối diện bao gồm cả Nghiêm Thị bên trong sửng sốt, các nàng tưởng rằng Hàn Lập sẽ một mực phủ nhận, đâu sẽ thừa nhận một cách không kiêng kỵ, tại sao trái lại nói ra một câu không thể hiểu nổi.
Nhị phu nhân Lý Thị sửng sốt một chút, nhưng lập tức liền đột nhiên giận dữ, hiển nhiên là cho rằng Hàn Lập lại bỡn cợt các nàng.
"Ngươi nói bậy bạ gì đó, rõ ràng là ngươi xuống tay làm hại." Lý Thị nói cả người run rẩy.
"Ngươi làm sao biết nhất định là ta hại chết được, ngươi chính mắt nhìn thấy ư?" Hàn Lập hỏi ngược lại không hề khách khí nữa. Nhưng hắn rất rõ ràng, lá thư đó là do Mặc đại phu viết trước khi bản thân ngộ hại, tự nhiên không thể khẳng định chắc chắn hắn chính là chết ở trên tay mình, phỏng chừng trong thư để lại cho những thê tử này của hắn cũng chỉ là những lời phỏng đoán, bởi vậy Hàn Lập có thể bắt bẻ không hề e ngại.
"Nếu ngươi đã nói như thế, vậy hãy đem việc phu quân ta ngộ hại giảng giải một lượt cho đám phụ nhân chúng ta đi. Nếu quả thực không quan hệ cùng ngươi, chúng ta cũng sẽ không để cho ngươi oan uổng đâu." Ngũ phu nhân Vương Thị xinh đẹp lạnh lùng vẫn một mực không nói gì, giữa lúc này đột nhiên mở miệng nói chuyện.