"Huynh muốn hỏi cái gì?" Trên gương mặt khổng tước linh, thoáng nhìn qua nhân linh trong tay Lâm Ngân Bình, do dự một chút, chỉ có thể cười khổ nói.
"Nghe như đạo hữu nói, Phệ Kim Trùng cuối cùng hóa thành thục thể, chắc chắn không thể chỉ dựa vào chính mình là tiến hóa được. Điều này thật có chút cổ quái. Theo ta được biết, loại kỳ trùng này là kỳ trùng thời cổ với hung danh khá hiển hách, nhưng cũng không thấy nói ở tu tiên giới có người sử dụng được thể thành thục, nhưng bởi khả năng "không có cái gì không thể thôn phệ
" cùng đặc tính bất diệt, tại thời điểm đó cũng đã tạo nên sự khủng khiếp một đoạn thời gian. Phệ Kim Trùng của Thiên Lam thánh điện các ngươi, chỉ sợ cũng được lưu lại trứng trùng từ thời thượng cổ, mới có cơ hội sử dụng loại linh trùng này!"Hàn Lập khẽ rung lên, liền trở về bên cạnh Khuê Linh, nhìn vào gương mặt hư ảnh kia, bất động thanh sắc nói. Khôi Lỗi xung quanh thân thể ngân quang chợt lóe, thân hình trở nên mơ hồ rồi biến mất không thấy đâu.
"Nếu dựa vào phương pháp bình thường, chờ mấy vạn năm, Phệ Kim Trùng tự nhiên có thể chậm rãi tiến hóa thành thục thể. Nhưng chúng ta dù là tu sĩ nhưng cũng có bao nhiêu thọ nguyên chứ. Cho dù cả một thế hệ truyền thừa, cũng không có bao nhiêu gia tộc hay tông môn có thể kéo dài được thời gian như thế. Đặc biệt Phệ Kim Trùng muốn tiến hóa đến giai đoạn cuối cùng, thời gian tiến hóa càng lâu, đã làm cho người ta giảm đi sự kiên nhẫn. Mà đạo hữu sử dụng loại kỳ trùng này, hẳn rất rõ ràng cơ thể thành thục thể cùng chưa thành thục thể chênh lệch to lớn như thế nào. Nói là cách biệt một trời, cũng không phải là nói quá". Thanh niên họ Từ Trầm giọng nói.
"Những lời này của đạo hữu cũng không phải là giả. Phệ Kim Trùng của ta tiến hóa đến giai đoạn này, mấy năm gần đây dường như cũng không có lớn thêm. Thiên Lam thảo nguyên các ngươi có thể đào tạo ra thục thể Phệ Kim Trùng, hẳn là phải có bí quyết gì đó. Không biết phương pháp của các ngươi, có thể rút ngắn quá trình tiến hóa thành thục thể ra sao" Hàn Lập thở ra một hơi, nhàn nhạt hỏi.
"Có thể rút ngắn được một phần ba thời gian. Hơn nữa nếu đạo hữu không tiếc một chút tài liệu quý hiếm, thời gian còn có thể rút ngắn thêm một chút nữa". Thanh niên họ Từ không chút do dự trả lời.
"Một phần ba, điều này quả thật cũng không uổng công ra tay. Chẳng qua ngươi như thế nào nói cho ta bí quyết, hơn nữa không sợ khi ta có được bí quyết này, các ngươi càng không thể đối phó sao?" Hàn Lập bỗng nhiên cười hắc hắc nói.
"Đạo hữu nói đùa, đàn Phệ Kim Trùng của Hàn huynh, tại hạ cũng không phải chưa nghe qua, tuy rằng cũng tiến hóa đến giai đoạn cuối, nhưng rõ ràng còn chưa bắt đầu tiến hóa thành thục thể. Cho dù có được bí quyết bồi dưỡng của chúng ta, không có mấy ngàn năm khổ tâm bồi dưỡng, cũng không cách nào thành công. Mà chuyện tình của mấy ngàn năm sau, không phải ta và ngươi có thể quan tâm" Thanh niên họ Từ cũng không giấu diếm suy nghĩ của mình, nói thẳng.
"Ngươi nói cũng không sai, quả thật chuyện của mấy ngàn năm sau, Phệ Kim Trùng này có thể còn tồn tại trong tay hậu nhân của Hàn mỗ, cũng là hai chuyện khác nhau. Thậm chí khi biết được việc này quý điên đã sớm tìm được đối sách" Hàn Lập khóe miệng nhếch lên, tựa như lộ ra ý cười mà không phải cười.
"Nếu nghĩ như vậy, cũng không hẳn là sai. Thế nào, đạo hữu không muốn bí thuật này. Nếu là điều kiện khác, ta cũng…""Cần. Sao lại không cần chứ? Cho dù tại hạ không thể bồi dưỡng đến thành thục thể. Nhưng đây luôn là điểm tỏ mò. Hàn mỗ đối với việc bồi dưỡng linh trùng luôn rất có hứng thú" Hàn Lập mím môi, hai tay ôm hai vai nói.
"Tốt. Đạo hữu chờ một chút để phục chế bí quyết vào ngọc giản. Đạo hữu cũng bồi dưỡng kỳ trùng nhiều năm như vậy, hẳn là liếc mắt một cái cũng có thể nhìn ra thật giả." Thanh niên họ Từ khuôn mặt hơi biến ảo, hiện ra một tia kinh ngạc, nhưng cũng không có ý định đổi ý.
Lập tức bạch quang chợt lóe. Liền nhập vào thân thể khổng tước linh.
Hàn lập mỉm cười. Nhân cơ hội này xoay chuyển ánh mắt, nhìn cung điện phía xa xa.
Ba gã yêu vật kia sau khi tiến vào trong đó, bên trong vẫn đang yên tĩnh không tiếng động, tựa như không có một bóng người vậy.
Nhìn loại tình hình quỷ dị này. Hàn Lập nhướng mày truyền âm hướng phụ nhân hỏi vài câu gì đó.
Phụ nhân xấu xí nghe vậy nhất thời ngẩn ra, nhưng cũng lập tức truyển âm trả lời.
Hàn Lập gật gật đầu, sắc mặt trầm xuống.
….
"Tốt lắm, Hàn huynh tiếp lấy" Linh cầm phía đối diện bỗng nhiên miệng hé ra, một đạo bạch quang bắn ra.
Hàn Lập hai mắt sáng ngời, khẽ phất tay áo một cái, một đạo ánh sáng bắn ra đem vật ấy cuốn vào trong tay.
Bạch quang chợt tắt, đúng là một khối ngọc giản bằng bàn tay màu trắng.
Hàn Lập cũng không khách khí đưa tay cầm lấy vật ấy nhẹ nhàng đưa lên, đưa thần thức đắm chìm vào trong đó.
Sắc mặt ban đầu bình tĩnh dị thưỡng nhưng dần dần lộ ra biểu tình ngoài ý muốn, hiện ra vài phần kinh ngạc
Hắn dường như đối với ngọc giản pháp quyết có thể có chút lĩnh ngộ.
Ước chừng khoảng một chung trà, Hàn Lập rốt cục đem thần thức từ trong ngọc giản rút ra, nhẹ thở ra một hơi sau đó ngẩng đầu nhìn về phía đối diện, bỗng nhiên nói:
"Từ đạo hữu, phương pháp bồi dưỡng Phệ Kim Trùng này, không biết là vị cao nhân nào của Đột Ngột tộc các ngươi sáng lập? Tại hạ thật đúng là có vài phần bội phục. Có thể nghĩ đến dùng phương pháp mượn thiên địa chi lực, mạnh mẽ hướng cơ thể linh trùng quán chú ngũ hành linh khí, đẩy nhanh quá trình thục thể linh trùng. Loai phương pháp này cũng không phải người bình thường có thể nghĩ ra. Cho dù có thể nghĩ ra chỉ sợ cũng phải phí một lượng lớn tâm huyết và nếm thử không biết bao nhiêu lần thất bại!""Từ khi thánh điện có được trứng Phệ Kim Trùng, liền có một vị trưởng lão am hiểu về trùng thuật chuyên môn nghiên cứu phương pháp đẩy nhanh quá trình tiến hóa. Chừng hơn một ngàn năm công phu, cuối cùng cũng tìm ra phương pháp. Đáng tiếc chính là vẫn không thể giải quyết vấn đề trứng trùng thưa thớt, hơn nữa còn phải phụ trợ thêm một số tài liệu quý hiếm dị thường, cũng không cách nào mở rông phát triển phương pháp này." Thanh niên họ Từ bất đắc dĩ trả lời.
Hàn Lập nghe vậy gật gật gật đầu, cũng không có ngạc nhiên. Nếu hắn không có cái bình nhỏ thần kỳ cùng phát hiện hiệu dụng thần kỳ của Nghê Thường Thảo, cũng không thể lần này đến lần khác tiến hóa được số Phệ Kim Trùng nhiều đến vậy.
"Được rồi ta cứu hai người thoát ra, ngươi cũng đã đem pháp quyết cho ta. Giao dịch lúc trước coi như xong, Từ huynh cũng tự tính toán cho bản thân đi, giờ đây ta thả cho hồn phách ngươi một lần nữa luân hồi. Còn ta tự mình động thủ, đem ký thân linh cầm và nguyên anh của ngươi cùng nhau hóa thành tro tàn." Đột nhiên sắc mặt Hàn Lập trầm xuống, nhìn chằm chằm khổng tước linh phía đối diện, trên mặt sát khí hiện lên.
"Được rồi ta cứu hai người thoát ra, ngươi cũng đã đem pháp quyết cho ta. Giao dịch lúc trước coi như xong, còn về sau Từ huynh cũng tự tính toán cho bản thân đi, giờ đây ta thả cho hồn phách ngươi một lần nữa luân hồi. Còn ta tự mình động thủ, đem ký thân linh cầm và nguyên anh của ngươi cùng nhau hóa thành tro tàn." Đột nhiên sắc mặt Hàn Lập trầm xuống, nhìn chằm chằm khổng tước linh phía đối diện, trên mặt sát khí hiện lên.
Lời nói vừa xong, lập tức một tiếng sấm vang lên phía sau hắn, thoáng hiên lên hai cánh màu bạc. Hai tay đồng thời nắm chặt vào nhau, nhất thời ầm ầm hai tiếng động vang lớn, kim sắc lôi y hiện ra, tia điện sét lóe lên, thanh thế kinh người cực kỳ.
Cơ hồ cùng lúc này, phía sau Khổng Tước Linh, xuất hiện một đạo ngân sắc, Khôi Lỗi vô thanh vô tức hiện lên, trong tay hồng quang chớp động, một mũi tên sắc bén được phóng ra cực nhanh, nhằm hướng linh cầm bắn tới.
Khổng Tước Linh chấn kinh, hai cánh mở ra, một tầng ngũ sắc linh quang hiện lên đem không tước bảo hộ lại bên trong,
Khóe miệng mở ra, một luồng hoàng quang phun ra, đúng là nguyên anh của họ Từ bắn ra, trong nháy mắt dừng ngay trên đầu linh cầm, sau đó nhìn Hàn Lập phát ra vài tiếng cười khổ.
"Đạo hữu khoan hãy động thủ, ngươi cùng ta cũng không đến mức như nước với lửa. Chúng ta hoàn toàn có thể giảng hòa, cho dù đạo hữu thất sự không sợ tam đại tiên sư đuổi giết. Chẳng lẽ sẽ không bận tâm cho tông môn cùng hậu nhân của mình sao?""Ngươi chẳng lẽ muốn bức ta, đem tất cả đại tiên sư của các người giết hết?"Vừa nghe lời này, thần sắc Hàn Lập chớp động, nhưng ngay lập tức lạnh nhạt nói.
"Hàn huynh đâu cần phải như thế? Lúc trước ta cùng thánh nữ đuổi giết đạo hữu, đó là bởi vì trong tu tiên giới của chúng ta là cường giả vi tôn. Đạo hữu lấy thân phận của một Nguyên Anh trung kỳ tu sĩ, nhưng ở trên thảo nguyên đánh chết và làm bị thương nhiều cao giai tiên sư của chúng ta như vậy, thánh điện tự nhiên phải bắt đạo hữu. Về sau đạo hữu lại lấy đi thánh thú phân thân, điều này càng phạm vào cấm kỵ của thánh điện, không thể không đuổi theo từ Đại Tấn đến đây. Nhưng hiện tại bất đồng.
Có thể sai khiến hai gã hậu kỳ tu sĩ, bản lĩnh thần thông cũng không dưới đại tu sĩ, cũng đã có tư cách cùng ngồi ngang hàng với Thiên Lan thánh điện chúng ta, chúng ta cũng không muốn cùng đạo hữu lưỡng bại câu thương, tự nhiên giảng hòa mới là tối ưu. Hơn nữa trong Côn Ngô Sơn nguy hiểm dị thường, ta và ngươi liên thủ để bảo vệ mình là tốt nhất."Họ Từ thấy Hàn Lập không lập tức động thủ bèn khuyên giảng, nhưng trong lòng cũng chút bất an. Vội vàng đem những gì tốt nhất đã sớm cân nhắc, một hơi nói ra.
"Nói xong chưa?"Hàn Lập bình tĩnh nghe họ Từ nói, chút biểu tình cũng không có hỏi một câu.
"Thế nào, đạo hữu có cảm thấy lời Từ mỗ là lời nói thật?" họ Từ nhìn thấy vẻ mặt của Hàn Lập, trong lòng khẽ run lên, cẩn thận hỏi lại một câu.
"Dừng tay, cũng không phải không được. Nhưng ngươi dùng phương pháp gì, để ta tin tưởng đó là lời thật. Chỉ bằng vào một ít lời nói hay là dựa vào một lời thề sao?" Hàn Lập cười lạnh một tiếng, ánh mắt mang một tia châm biếm.
"Đương nhiên không có khả năng! Thánh nữ của thánh điện chúng ta, có thể sử dụng bí thuật triệu hoán chân linh Thiên Lan thánh thú, cùng đạo hữu kí hạ thánh thú chi ấn, mời đạo hữu làm khách khanh trưởng lão của Thánh Điện. Như vậy, chỉ cần đạo hữ đem thánh thú phân thân trả lại cho chúng ta, chúng ta sau khi trở về còn có thế hướng những người khác giải thích, thánh điện cũng không có thể xuống tay đối với người mình." Họ Từ vội vàng nói.
"Thánh thú chi ấn, ta đi ngang thao nguyên cũng có nghe nói qua. Nghe nói là một loại ấn ký hạ trên người, đều là những nhân vật trọng yếu của thánh điện, khiến cho không thể có sát tâm với nhau, nếu không ấn ký sẽ phát tác, làm cho người ta nhiễm một loại thượng cổ nguyền rủa trớ chú, thần thức phải trường kì chịu đau đơn vô cùng, sống không bằng chết."Hàn Lập nghe vậy có chút ngạc nhiên, trầm ngâm một chút nói.
"Hàn đạo hữu biêt việc này là được rồi. Ta cùng Hàn huynh cũng không đến bước đường ngươi chết ta sống, sinh tử đại cừu, chủ yếu cũng chỉ là do thánh thú phân thân bị bắt. Về cái chết của tiên sư, xem thực lực của Hàn huynh bây giờ mà nói, xem như không đáng nhắc tới."Nguyên Anh họ Từ thấy Hàn Lập có chút động tâm, tiếp tục cật lực khuyên can.
Han Lập khẽ cau mày, thần sắc âm trầm bất định.
Lúc này, nguyên anh họ Từ cũng thức thời ngậm miệng không nói gì nữa, chỉ lẳng lặng chờ quyết định của Hàn Lập. Chẳng qua trong ánh mắt, ẩn hiện một vẻ bất an.
Hắn biết rõ, Hàn Lập nếu thật sự muốn tiêu diệt bọn hắn, mấy người trước mắt dù liên thủ lại, nhưng hắn chỉ là một cái nguyên anh, căn bản không có khả năng chạy trốn, xem như sinh tử tất cả đều phụ thuộc quyết định của đối phương.
Cho nên, ngay cả hắn, một gã tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ, giờ phút này trong lòng cũng cảm thấy bất ổn, như đang đứng trên mặt băng mỏng manh vậy.