Cự Đỉnh
Chỉ thấy bên trong đại điện rộng hơn mười trượng, bốn phía có từng đợt hồng hà* lan tỏa, mười cây hỏa trụ chống đỡ, trên có khắc những pho tượng của xích giao trông rất sống động, từ đầu xích giao phun ra những cỗ hồng hà được ngưng tụ che kín trên một cự đỉnh tại ngay giữa đại điện.
*: hồng hà ở đây là những quầng mây đỏ thường thấy khi hoàng hôn, hay còn gọi là ráng chiều
Đỉnh này cao khoảng sáu bảy trượng, kiểu dáng cổ xưa, giống như đỉnh lô Hàn Lập trước kia đã gặp qua, nhưng chỉ khác là cái này to khổng lồ.
Nhưng khiến Hàn Lập kinh ngạc chính là vật ấy bị hồng hà nung khô đến toàn thân đỏ đậm, đã sớm nhìn không ra màu nguyên thủy, bên ngoài phát ra nhiệt độ cực nóng, cho dù cách xa hai ba mươi trượng, vẫn khiến hắn có một loại cảm giác như đang đứng trong núi lửa.
Sau khi tiến vào điện, chẳng những miệng khô lưỡi nóng, da thịt lộ bên ngoài lập tức cảm thấy nóng bỏng như bị kim đâm. Chắc chắn rằng nếu không phải được hộ thể linh quang tự động hình thành một cái thanh quang tráo, hắn cũng e rằng khi tiến vào điện thì trong nháy mắt sẽ phải chịu khổ không nhỏ.
Bất quá khi gặp phải loại tình hình này, Hàn Lập không buồn giận ngược lại trở nên vui mừng.
Ánh mắt đảo lên đám hồng hà rồi dừng trên cự đỉnh.
Lúc này cái đỉnh ở giữa đại điện chợt động, từ trong đỉnh phát ra từng trận lôi minh. Với kinh nghiệm luyện khí của Hàn Lập, tình hình trong đỉnh như vậy hẳn là đang luyện thứ gì đó.
Xem ra cuối cùng cũng không đến nỗi trắng tay!
Trong lòng nghĩ như thế, Hàn Lập thở dài một hơi, liền tránh những cổ hồng hà được phun ra, thân hình linh hoạt sau vài cái lắc mình, đã thong dong hướng đến cự đỉnh.
Lúc chỉ còn cách chiếc đỉnh sáu bảy trượng, cước bộ Hàn Lập chậm lại, đồng thời thần thức cảm ứng hỏa linh lực kinh người ẩn chứa trên cự đỉnh đang chầm chậm di chuyển vòng quanh.
Không quản bên trong có vật gì, đã trải qua hơn vạn năm rèn luyện vậy cũng đã sớm biến hóa thành một vật không thể biết được, cho dù lòng hiếu kỳ nổi lên cũng sẽ không mạo muội mở ra như vậy.
Sau khi đảo quanh bảy tám vòng, cước bộ Hàn Lập dừng lại. Ánh mắt suy tư bắt đầu hướng phần đại điện còn lại nhìn qua.
Đã nhiều năm qua mà đám hỏa trụ và cự đỉnh vẫn còn tác dụng. Ở phụ cận khẳng định có pháp trận nào đó kích phát quanh năm. Chuyện hắn phải làm chính là tìm ra trận nhãn khống chế pháp trận đem phá hủy, khiến hỏa trụ bốn phía tạm thời dừng lại mới có thể lấy được bảo vật.
Bởi vì pháp trận chính là để khống chế, vốn không có mấy tác dụng che dấu hay ẩn tàng, kết quả một lát sau, lam mang trong đồng tử của hắn chợt lóe, bỗng nhiên nhìn thẳng một góc nào đó của đại điện không chớp mắt, khóe miệng hiện lên một nét cười khẽ.
Hắn không hề để ý tới cự đỉnh, một tay dương lên, một đạo kim quang dài gần một trượng từ trong lòng bàn tay trực tiếp phóng ra đánh lên mặt đất tại góc điện ấy.
"Oành" một tiếng nổ vang. Tại góc điện một đoàn kim mang bạo liệt bắn ra. Hào quang của mười mấy cây hỏa trụ chợt lóe, đầu của xích giao đang phun hồng hà bất chợt đồng thời ngừng phun.
Sau khi kim mang biến mất, một cái hố to gần một trượng xuất hiện tại nơi này. Tại quanh miệng hố còn sót lại tàn vật của trận pháp bị phá vỡ, một thanh kim sắc tiểu kiếm dài cỡ vài tấc, thản nhiên phiêu phù tại không trung trên cái hố.
Phi kiếm không ngờ đem một trận bàn chôn ở nơi đây biến thành hư ảo. Một tòa pháp trận cỡ trung khống chế khắp cả tòa đại điện dưới đất tự nhiên lập tức đình chỉ vận chuyển.
Sau đó Hàn Lập mỉm cười, hướng phía xa xa vẫy một cái. Phi kiếm gào rít quay trở lại, sau khi lượn quanh một vòng liền biến vào trong tay áo.
Lúc này không có hỏa trụ bổ sung, hồng hà trên cự đỉnh nên rốt cuộc cũng tan dần.
Hàn Lập lại không lập tức để tâm đến cự đỉnh, ngược lại cúi đầu nhìn mặt đất, trong mắt lam mang chớp động, hiện ra vẻ ngạc nhiên.
Không có pháp trận che dấu hắn mới có thể phát hiện dưới đất hơn mười trượng là một mảng lửa đỏ. Cả tòa đại điện được xây trên một hỏa trì cực phẩm. Trách không được, hỏa trụ bốn phía có thể cuồn cuộn không ngừng cung cấp hỏa hà bấy lâu nay không suy giảm.
Trong lòng Hàn Lập hiểu rõ bèn thu lại ánh mắt, rồi chuyển mắt thoáng nhìn về phía cự đỉnh, trước hết muốn xem rõ bên trong đỉnh rốt cuộc luyện vật gì rồi mới tính.
Kết quả khiến hắn không khỏi giật mình.
Bởi vì lọt vào tầm mắt là một mảng lửa đỏ so với địa hỏa chi trì lúc trước tựa hồ còn muốn đỏ sậm hơn. Hắn chưa kịp thấy rõ đấy là cái chi, thì cái đỉnh phát ra một trận vù vù thông linh, cùng với một tiếng
"xột xoạt", một tầng hỏa diễm đỏ sậm xuất hiện và đem đỉnh bao vào trong.
Hàn Lập miệng khẽ nhếch, trên mặt đầy vẻ ngạc nhiên. Bất quá trong nháy mắt, sau khi cân nhắc một lượt, biểu tình lộ ra đầy nét kinh hỉ.
Thì ra đỉnh lô này trải qua nhiều năm rèn luyện, hấp thu địa hỏa lực sớm tinh thuần tới một mức đáng sợ, khiến pháp khí bình thường thuở ban đầu tự hành tiến giai hóa thành một kiện dị bảo hỏa thuộc tính, giờ đây đã trở nên thông linh đến thế.
Loại sự tình này thông qua dài thời gian quán chú linh lực thuộc tính nào đó khiến pháp khí tự hành thăng giai, tại tu tiên giới trước kia cũng không phải không có, người có thể tìm được bảo vật lực thực kinh người. Nhưng loại bảo vật này đa số đều là là nhờ có cơ duyên xảo hợp mới có thể hình thành.
Năm đó có một ít tu tiên tông môn cũng đã từng dùng qua phương pháp này để thử luyện chế một ít cao giai bảo vật, nhưng không được bao lâu đã đều bỏ qua không thử nữa.
Bởi vì dùng loại phương pháp này chẳng những hao tốn thời gian, thường phải mất hơn ngàn năm thời gian, nỗ lực của mấy đời tu sĩ, hơn nữa xác xuất thành công cũng thấp đến đáng thương. Nếu ngẫu nhiên thành công, uy lực của bảo vật tăng lên cũng chỉ là một chút, nhưng thời gian và tài nguyên tiêu phí so ra căn bản không đủ đền bù những tổn thất và rất là không đáng.
Mà lô đỉnh trước mắt khẳng định là không phải những cổ tu năm đó muốn dùng phương pháp này để đề thăng cấp bậc, quá nửa là cổ tu phụ trách hóa linh điện đang luyện chế tới thời điểm mấu chốt thì không biết vì sao lại không thể không rút lui khỏi núi. Trong lúc lâm vào đường cùng, mới khởi động pháp trận trong điện để tự hành luyện vật trong cự đỉnh.
Đại khái bọn họ còn tưởng rằng chính mình hoặc là môn nhân sau này còn có cơ hội để trở lại lấy vật ấy.
Bất quá chuyện này chỉ có tại ngọn núi bị phong ấn mấy vạn năm này mới có thể phát sinh.
Dù sao cho dù là thượng cổ tu sĩ đi nữa thì cũng không ai ăn no rỗi hơi để dùng địa hỏa rèn luyện một vật ngoài vạn năm. Bằng không chưa luyện chế xong, thì tu sĩ phụ trách luyện chế trước đó đã lâm vào đại hạn mà tọa hóa mất rồi.
Con mắt Hàn Lập nhẹ chuyển động, đoán những sự việc của năm đó, hộ thể linh quang đồng thời tự hành đại thịnh, kháng lại nhiệt độ so với lúc trước cơ hồ cao hơn gấp mấy lần.
Sau một lúc trầm ngâm, bàn tay đột nhiên đưa đến phần eo vỗ một cái, lật ra trong tay một sấp lam sắc trận kỳ.
Sau đó thân hình hắn trong đại điện bay nhanh đi, những lá trận kỳ tiến nhập vào các góc của đại điện.
Sau đó Hàn Lập trở lại phía trước cự đỉnh, sau khi dò xét thêm một lần vật trước mắt, trong miệng vang lên những chú ngữ, một tầng vòng bảo hộ màu lam nhanh chóng xuất hiện bên trong đại điện, một lượt đem Hàn Lập và cả cự đỉnh đồng thời bao lại.
Khí tức vốn cực nóng tại đây dưới tác dụng của vòng bảo hộ thủy thuộc tính, cũng đã bị thu liễm không ít.
Hàn Lập vẫn chưa dừng tay, túi linh thú liền được tiện tay đưa lên giữa không trung, một con tuyết bạch ngô công (con rết) dài nửa thước, triển động hai cánh bắn ra.
Chính là một đôi lục dực sương công đã tiến hóa.
Con ngô công này bay vòng vòng linh hoạt dị thường, trong tiếng vù vù toàn bộ hội tụ tại trên không của cự đỉnh, giương nanh múa vuốt, bộ dáng vận sức chờ phát động.
Hàn Lập mới yên tâm một chút, hai tay chà xát, một tầng tử diễm bỗng nhiên hiện ra thành hình một bàn tay, sau đó không khách khí hướng cự đỉnh trên hư không chụp tới.
Một bàn tay tử sắc to lớn lại xuất hiện trên thượng không của cự đỉnh, sau đó không chút khách khí nắm vào nắp của cự đỉnh.
Cự đỉnh oanh oanh khẽ run, xích hồng hỏa diễm trên đỉnh tăng vọt lên một chút, trong khoảnh khắc ngưng kết thành một con xích hồng hỏa điểu, miệng phun xích diễm nghênh đón bàn tay to.
Tiếng nổ khác thường từ nơi xích diễm và tử mang chạm nhau lập tức vang lên, xích diễm tử mang chớp động rồi đan xen vào nhau, hỏa điểu không ngờ lại có thể nhất thời chế trụ tử thủ, khiến nó lập tức bị áp chế.
Hàn Lập thấy vậy trong mắt hiện lên một tia dị sắc, miệng không chút trì hoãn phát ra một tiếng hô trầm thấp.
Lục dực sương công vốn lượn quanh trên không của cự đỉnh nghe được âm thanh trầm thấp này, lập tức cái miệng đồng thời hé to, những cổ bạch sắc hàn khí từ không trung tuôn ra, cấp tốc đem hỏa điểu kia và hỏa đỉnh phía dưới đồng thời bao vào trong.
Cùng lúc đó, Hàn Lập cũng nâng tay hướng về phía bàn tay to do tử la cực hỏa biến thành, ngưng trọng điểm tới.
Dưới sự thôi thúc của pháp quyết, không khí cuồng trướng gấp mấy lần, hàn khí uy thế kinh người phối hợp lục dực sương công, dưới cự lực của năm ngón tay, xích hồng hỏa điểu rốt cục bị bóp nát, sau đó tử thủ không chút do dự chụp xuống cái đỉnh phía dưới.
"Đang!" Một tiếng khẽ vang, vốn lấy thần thông của cái đỉnh này khẳng định không chỉ có mấy cái uy năng này, nhưng dù sao cũng là đồ vật có linh tính không có chủ nhân điều khiển, nên bị Hàn Lập dễ dàng đánh bay xa mấy trượng.
Hàn Lập đang muốn nhìn kỹ xem trong đỉnh rốt cuộc có gì vật, lại đột nhiên nghe
"Dát" một tiếng chim hót cực kỳ khó nghe, sau đó một đạo xích mang từ trong đỉnh bắn ra, bay thẳng đến đỉnh chóp của đại điện, tốc độ nhanh vô cùng, xuyên qua chỗ hai con tuyết bạch ngô công, khiến chúng căn bản không kịp phản ứng.
"Phanh" một tiếng sau, đầu của xích mang đụng vào lam sắc quang mang phía trên, chỉ một khắc sau đã khiến quang mạc dung hóa phân giải, trong nháy mắt bộ dáng như sắp bị xuyên thủng.
Tuy trong lòng Hàn Lập có hơi giật mình, nhưng tất nhiên không thể để vật ấy thật sự bay mất, mười ngón lập tức không chút nghĩ ngợi điểm ra, nhất thời hơn mười đạo thanh sắc kiếm khí liên tiếp bắn ra, sau khi lóe lên liền chuẩn xác vô cùng đánh lên trên hồng mang.
Một trận lách bách lập tức vang lên, hồng mang kia tuy rằng không bị kiếm khí đánh bay ra ngoài, nhưng mỗi khi bị đánh trúng một lần, quang mang cũng ảm đạm thêm vài phần, hơn mười đạo kiếm khí luân phiên đánh tới, nó đã trở nên lung lay sắp sụp đổ.
Hồng mang tựa hồ cũng biết là không ổn, bản thân lập tức run lên rồi đổi phương hướng phóng đi.
Nhưng tử quang đột nhiên từ phía sau chợt lóe, một bàn tay to màu tím từ không khí phù hiện, nhanh như chớp chụp tới, chụp được một mảng hồng mang vào trong tay.
Sau đó bàn tay to hướng thẳng đến Hàn Lập bay vụt xuống.
Lúc này, cái nắp của cự đỉnh bị mở ra, cự đỉnh tựa hồ như đã mất đi sức phản kháng, chẳng những tiếng sấm sét bên trong đã ngừng lại, hỏa diễm bên ngoài cũng tự động biến mất, liền bị hàn khí của lục dực sương công trực tiếp đông lại thành một khối cự băng trong suốt.
Bất quá, Hàn Lập lúc này bất chấp tình hình của cái đỉnh, ánh mắt toàn bộ bị hấp dẫn bởi một vật gì đóvừa tới tay.
"Đây là thái dương tinh hỏa!"Hàn Lập nhìn chằm chằm vật ấy, sợ hãi bất định lẩm bẩm nói.
"Cái này đương nhiên không phải thái dương tinh hỏa, mà là thái âm chân hỏa nổi danh cùng với thái dương tinh hỏa, là một trong tam đại chân linh chi hỏa ở nhân giới!"Một âm thanh dễ nghe mà Hàn Lập đã lâu rồi không có nghe thấy, đột nhiên từ trong thần thức của hắn ung dung truyền đến.