Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

"Trương Hạo, ngươi điên à?" 

Dương Tử Thiên phát hiện thái độ của Trương Hạo dường như rất sợ sệt khi y phải đối diện với Trần Dương khiến gã không thể nào tin được. Một tên mặt trắng ẻo lả mà thôi, làm sao phải sợ? 

Khóe miệng Lâm Phàm nhếch lên, lộ ra dáng vẻ tươi cười, hắn vỗ nhè nhẹ lên bả vai Trương Hạo mấy cái, sau đó mới quay trở lại chỗ ngồi của mình. 

"Trương Hạo, giữa ngươi và Trần Dương rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Dương Tử Thiên gặng hỏi. 

Trương Hạo không muốn nói, y không muốn kể lại cái chuyện mất mặt hồi sáng, con mẹ nó quá khủng bố có được hay không, đây là Trần Dương mà bọn họ quen biết sao? 

Không lẽ cậu ta bị người ngoài hành tinh chiếm đoạt thân thể rồi? 

... 

Tiết đầu của buổi học hôm nay là tiết Ngữ Văn. 

Lão sư môn này cũng là chủ nhiệm lớp của bọn họ, là một người phụ nữ trung niên nhìn rất già dặn nhưng kỳ thật lá gan lại rất nhỏ, thường thường cô hay cố gắng bày ra bộ dáng nghiêm khắc để cố hết sức lập uy với học sinh. 

Nhưng chỉ có đám học sinh ngồi ở phía sau mới biết được, chủ nhiệm lớp chính là miệng cọp gan thỏ, kỳ thật tính cách tương đối yếu ớt, thường thường cô vẫn hay lớn giọng bắt bọn họ tới văn phòng sau giờ học, nhưng tới đó rồi thì chẳng la lối, trừng phạt hay làm được gì, mà hầu hết thời gian đều chỉ tận tình khuyên bảo, thậm chí còn xuống nước nói thẳng: ‘Ta không yêu cầu các ngươi học tập, chỉ cầu các ngươi lên lớp đừng quấy rối là đủ.’ 

Lý Tuyết đã sớm quay lại lớp học. Nàng rụt rè ngồi xuống bên cạnh Lâm Phàm, chưa bao giờ nàng thấy đường phân ranh tuyến mà trước đó mình bắt cậu bạn cùng bàn phải tuân thủ theo lại quan trọng như bây giờ. Lý Tuyết hiện tại hệt như một con đà điểu, ngay cả thở mạnh một tiếng cũng không dám, chỉ bo bo nép sát về phía ranh giới chỗ ngồi bên mình. 

Thế nhưng thỉnh thoảng Lâm Phàm lại quay sang mỉm cười với nàng một cái. Trời biết hắn chỉ đơn thuần là muốn biểu đạt thiện ý, nhưng nụ cười đó lại hù Lý Tuyết sợ đến run lẩy bẩy, sắc mặt tái nhợt, không có chút huyết khí nào. 

Chủ nhiệm lớp đứng trên bục giảng, một tay cầm sách, một tay nhấc gọng kính mắt khá dày, đoạn nói: "Trần Dương, ngươi đọc thuộc lòng đoạn thơ trong trang 36 cho cả lớp nghe đi." 

Lâm Phàm đứng lên, nói: "Xin lỗi lão sư, nhưng ta chưa học bài này." 

Chủ nhiệm lớp kinh ngạc nhìn Trần Dương, trong ấn tượng của cô, Trần Dương là một học sinh rất ngoan ngoãn, ngoại trừ tính cách có chút yếu đuối thì những biểu hiện còn lại đều hoàn mỹ. 

Có lẽ là lần đầu tiên nghe được học sinh gương mẫu trong lòng mình trả lời như vậy nên ngoại trừ ngây người thì cô hoàn toàn không có ý trách cứ. 

"Được rồi, ngồi xuống đi." 

"Cám ơn lão sư." Lâm Phàm bình tĩnh đáp rồi ngồi xuống, tiếp tục nhìn chằm chằm vào chủ nhiệm lớp. 

Ánh mắt hắn không có bất kỳ tia ba động nào nhưng lại thừa sức khiến người ta không rét mà run. 

Chủ nhiệm lớp đứng trên bục giảng, đã sớm tập thành thói quen bị các học sinh chăm chú nhìn, thế nhưng chẳng biết tại sao hiện tại cô cũng cảm giác toàn thân run lên. 

Không còn cách nào khác, chỉ đành phải kiên trì gồng mình đến khi tiếng chuông tan học vang lên. 

"Cả lớp về nhà nhớ ôn bài." 

Chủ nhiệm lớp vội vàng thu dọn đồ đạc rồi nhanh chóng bước ra khỏi phòng học, đây là lần đầu tiên cô bị ánh mắt của một học sinh nhìn tới nỗi toàn thân không được tự nhiên. 

Lâm Phàm vẫn ngồi yên tại chỗ, tâm trạng không khỏi lâm vào trầm tư. 

Hắn rất nhớ bầu không khí thoải mái trong bệnh viện tâm thần Thanh Sơn, nơi đó có người trò chuyện với hắn, còn ở chỗ này, hắn chẳng tìm ra nổi dù chỉ một người mà hắn muốn bắt chuyện. 

Lâm Phàm nhìn một vòng các bạn cùng lớp đang chạy tới chạy lui, bọn họ nhắc tới những chủ đề rất kỳ quái, hắn không hiểu và cũng chẳng muốn tìm hiểu, chỉ cảm giác những thứ bọn họ đang quan tâm thật là vớ vẩn, lãng phí thời gian. 

Lâm Phàm nhìn thoáng ra phía sau phòng học, phát hiện ra một thứ quen thuộc liền đứng dậy đi đến gần. Thứ thu hút tầm mắt hắn chính là ổ điện được khảm vào phía dưới vách tường. Cái ổ điện này giống với với những ổ điện ở trong bệnh viện tâm thần Thanh Sơn như đúc. 

Đều có hai cái lỗ đen kịt khiến hắn không thể nhìn thấy tận cùng bên trong nó rốt cuộc có cái gì. 

"Trần Dương, ngươi bị điên à? Ta thấy ngươi nhìn chằm chằm cái ổ điện này lâu lắm rồi đấy, ổ điện thì có gì đáng xem, hay ngươi đang muốn thử chơi lớn thọc ngón tay vào đó, ta nói cho ngươi biết, nếu ngươi dám làm thì chắc chắn sẽ chết ngay tại chỗ." Một vị đồng học tốt bụng nhắc nhở. 

Lâm Phàm bình tĩnh đáp: "Dòng điện có thể kích thích năng lượng trong thân thể của ngươi, khi mà cơ thể ngươi đã quen thuộc với cường độ của dòng điện thì nghĩa là ngươi đã trở nên mạnh mẽ hơn, hơn nữa ta muốn đính chính lời ngươi vừa nói, nhiêu đấy điện sẽ không làm chết người." 

Đồng học cười lạnh: "Đồ điên, ngươi đang lảm nhảm cái gì vậy, có gan thì ngươi cứ làm thử xem." 

"Được thôi." Lâm Phàm lấy chùm chìa khóa ra, trực tiếp đâm thẳng vào trong lỗ. 

Cậu trai kia không chớp mắt đứng nhìn, đúng lúc này có người tiến tới trò chuyện đôi câu với cậu ta, nói chuyện xong cậu ta liền quay lại nhìn Lâm Phàm, trông thấy đối phương vẫn ngồi xổm ở nơi đó như cũ, cậu ta liền mất hứng thú, nói: "Thôi được rồi, ngươi cứ từ từ chơi tiếp đi, đồ khùng." 

Vừa nói cậu ta vừa tiện tay vỗ vào bả vai Lâm Phàm, nào ngờ vừa chạm vào một cái liền giật nảy mình. 

Xì xì xì... 

Dòng điện truyền thẳng vào người khiến da đầu cậu ta tê rần, tay chân không tự giác múa may quay cuồng. 

"Má nó, Cố Tuấn Kiệt, ngươi đang làm gì thế, vũ đạo này trông cũng đẹp mắt phết." 

"Ngươi biết nhảy hồi nào mà không nói ta nghe." 

Một vị đồng học khác cười giỡn đưa tay đẩy Cố Tuấn Kiệt. 

Và cũng hệt như đối phương, tay y vừa chạm vào người bạn học Cố liền tê rần lên tận da đầu. 

Xẹt xẹt xẹt... 

Y le lưỡi, hai mắt trợn trắng. 

Không một ai trong lớp cho rằng hai người có vấn đề, bọn họ chỉ nghĩ là hai người đó đang đùa giỡn pha trò, vì thế liền phá ra cười ha ha, thậm chí còn có một số người cũng hùa nhau đứng lên lắc lư thân thể, phô bày ra vũ đạo đẹp mắt của mình. 

Một nữ sinh có gương mặt tròn trịa cũng xung phong đứng lên nhảy một vũ điệu dân tộc, nàng ta linh hoạt đung đưa hông qua trái rồi lại qua phải, trong lúc tình cờ vô ý chạm vào người Cố Tuấn Kiệt, lập tức cũng nối bước hai người bạn ‘xấu số’, bị điện giật đến nỗi nảy tưng người lên. 

Xì xì xì... 

Ô ô ô... 

Toàn thân nữ sinh có gương mặt tròn trịa kia đều bị co quắp, đầu nàng ta lắc lư qua lại đầy lợi hại. 

. .. 

Lâm Phàm hoàn toàn không để ý đến tình huống diễn ra sau lưng, trong đầu hắn lúc này không có bất kỳ suy nghĩ nào khác ngoại trừ việc nghiên cứu hiệu quả kích thích nhục thân mà dòng điện mang lại. 

"Thật là kỳ quái, cảm giác tê dại yếu bớt đi nhiều rồi thì phải." 

"Chẳng lẽ là do mình thường xuyên làm thí nghiệm dẫn tới hiệu quả kích thích bởi dòng điện đã bão hòa rồi sao?" 

Lâm Phàm lộ ra vẻ ngưng trọng. Xem ra lý luận của hắn và Trương lão đầu đã được chứng minh rồi, những gì bọn họ suy nghĩ đều không sai, lý luận khoa học dưới sự kiên trì của hai người rốt cục cũng có hiệu quả. 

Chưa bao giờ hắn bức thiết muốn gặp Trương lão đầu như vậy, hắn rất muốn chia thành quả nghiên cứu này cho ông ta biết. 

Nhưng nghĩ tới việc bản thân mình còn phải lưu lại địa phương chán ngắt này không biết tới bao giờ, Lâm Phàm liền cảm thấy cô đơn tịch mịch kinh khủng… 

“Ta muốn trở về, lúc nào mới có thể cho ta trở về vậy?” Lâm Phàm rất muốn ngửa đầu lên trời hét lớn. 

... 

Lâm Phàm rút chìa khoá ra rồi cất vào trong túi, sau đó hắn lắp tốt lại tấm chắn ổ điện rồi mới phủi tay đứng dậy. 

"Ồ!" 

Lúc này hắn mới phát hiện ra rất nhiều bạn học đều đang ngã sấp dưới mặt đất, có kẻ thì tóc cháy khét lẹt, có kẻ thì miệng sùi bọt mép, có kẻ lại càng kỳ quái hơn, tay chân không hiểu sao co quắp lại. 

"Có chuyện gì vậy?" 

Lâm Phàm day day trán, hắn không thể nào hiểu được những gia hỏa luôn tự xưng mình là người bình thường kia đang làm trò gì. Ngay cả những bệnh tâm thần mà các bác sĩ luôn hô hào là bệnh nặng nhất ở bệnh viện Thanh Sơn chỗ hắn còn biết là muốn đi ngủ thì phải lên giường nằm nữa là. 

Thế mà những học sinh ở đây lại bạ đâu ngủ đấy ngay dưới mặt đất. 

"Học tập quả nhiên là một chuyện phải tiêu hao rất nhiều năng lượng đầu óc." 

Lâm Phàm rất muốn nhập gia tùy tục chứ không muốn mình trở nên lạc loài ở đây, thế nhưng bàng quang của hắn đã biểu tình rồi, không đi không được. 

“Phải tranh thủ đi vệ sinh trước khi lão sư tới thôi.” Lâm Phàm ngẫm nghĩ. 

Tiết tiếp theo là lớp số học. 

Lão sư số học là một nam nhân trẻ tuổi có mái tóc luôn được chải chuốt rất cẩn thận. Nhắc về người này thì chỉ có duy nhất một từ ngữ để hình dung: Soái! 

Trong các cuộc bình chọn âm thầm lẫn công khai của các học sinh trong trường thì anh ta luôn luôn dẫn đầu ngôi vị “lão sư đẹp trai nhất trường”. 

Phàm là nữ nhân từ 15 tuổi đến 60 tuổi, không một ai có thể chống đỡ được mị lực của anh ta. 

Cộc cộc! 

Tiếng bước chân chậm rãi truyền đến. 

Ngoài cửa phòng học xuất hiện một bóng người. 

"Các bạn học sinh thân yêu, tiếp theo chính là giờ số học mà các ngươi yêu thích nhất..." Lão sư số học giơ tay lên vuốt tóc, bày ra tư thế mà anh ta tự cho rằng là đẹp trai nhất, nhưng rất nhanh giọng nói hồ hởi của anh ta liền biến thành tiếng rú như thể con heo bị chọc tiết. 

"A a a a a a. . ." 

"Có án mạng, có án mạng, người đâu, mau tới đây, chết người rồi..." 

Chỉ chốc lát sau, vốn hành lang lớp học đang an tĩnh bỗng nhiên trở nên ồn ào hỗn loạn kinh khủng. 

... 

Lâm Phàm sờ sờ ấn ấn lên bụng, không chỉ xả sạch nước mà ngay cả tạp vật trong đại tràng cũng đều được hắn thanh lý sạch sẽ ra ngoài. 

Tinh thần sảng khoái, thân thể nhẹ nhõm. 

Xem ra mới rồi sử dụng chiêu dùng dòng điện để kích thích thân thể quả nhiên rất có hữu dụng đối với việc bài xuất tạp chất. 

Lâm Phàm đứng dậy xả trôi nước, vừa nhìn dòng nước xoáy vừa hài lòng gật đầu. 

Trên đường trở về phòng học, bên tai hắn bỗng truyền đến một thanh âm cực kỳ quen thuộc. 

"Bí bo! Bí bo! Bí bo!" 

Rất nhiều chiếc xe cứu thương ào ào chạy ra khỏi cổng trường Sáng Duy. 

Lâm Phàm lẳng lặng đứng trên lầu bốn nhìn xuống cảnh tượng bên dưới sân trường. 

Trường học này quả thật đáng sợ! 

Lớp 12 ban (2) phát sinh đại sự, dẫn tới rất nhiều thầy cô và học sinh tò mò vây xem. 

Thật ra gọi xe cứu thương là gọi vậy chứ đến tận bây giờ mọi người vẫn chưa hình dung chuyện gì mới vừa xảy ra. 

Đang yên đang lành, tự dưng tập thể học sinh trong một lớp đồng loạt đột ngột ngã ngửa xuống đất, thật sự là kỳ lạ. 

"Các ngươi nói xem, có phải đám người ban 2 bị người ngoài hành tinh bắt cóc đi nghiên cứu hay không? Mới rồi ta có lén nhìn thấy một bạn học nằm trên băng ca được y tá khiêng ra xe, trông tay chân cậu ta co quắp ghê lắm kìa." 

"Ừm, rất có khả năng này." 

"Không đâu, ta nghĩ là giống trong tiểu thuyết hay viết ấy, bộ dáng này của bọn họ chính là độ kiếp thất bại." 

"Ngươi im đi, ngươi toàn xem mấy truyện tu tiên gì đâu không." 

Thời điểm Lâm Phàm đi đến cửa lớp học thì phát hiện có rất nhiều bạn học đều trố mắt nhìn hắn. Tuy hắn chẳng quen mặt ai trong số này, nhưng vẫn rất lịch sự mỉm cười chào hỏi bọn họ một phen: “Xin chào, khỏe không? Ngày mới vui vẻ!” 

Reng reng reng! 

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!