Chương 4: Ngày thất tuần, nhị thẩm độc ác bán cháu trai làm đầy tớ
Sáu ngày sau.
Tại nhà của nhị thúc Hứa Thanh Phong.
“Gì cơ? Bà muốn bán Thanh Phong?”
Nhị thúc Hứa Nhị Ngưu của Hứa Thanh Phong nhìn nhị thẩm với vẻ mặt khó tin.
“Suỵt...”
Nhị thẩm hung dữ giơ một ngón tay lên để bên miệng, ra hiệu cho ông ấy nói nhỏ lại.
“Cái gì gọi là bán? Làm người hầu cho Bạch Gia Trang, đây là cơ hội mà người bình thường cầu cũng không có đâu”.
Bà ta lườm nhị thúc.
“Nói thì nói vậy, nhưng chung quy vẫn phải nhập nô tịch cơ mà...”
Nhị thúc hơi khó xử.
“Ở Bạch gia được ăn no mặc ấm, nô tịch thì sao? Chuyện này ông đừng quan tâm, ta đã nhận tiền đặc cọc rồi”.
Nhị thẩm phất tay, quyết định một cách vô cùng dứt khoát.
“Thôi được rồi”.
Nhị Ngưu không thuyết phục được thê tử nhà mình, bèn khẽ thở dài, lập tức gật đầu.
“Thanh Phong đâu rồi?”
Nhị thẩm tiếp tục hỏi.
“Còn đang ở từ đường, hôm nay là ngày thất tuần, thằng bé muốn túc trực bên bài vị của ông cụ”.
Nhị Ngưu mặc bộ đồ tang xoa tay trả lời.
“Người của Bạch Gia Trang đã đợi ở cổng thôn, ông mau gọi nó về đi”.
Nhị thẩm trợn mắt bảo Nhị Ngưu.
“Đến nhanh thế à?”
Nhị Ngưu hơi ngạc nhiên.
“Tháng sau tiểu thiếu gia của Bạch Gia Trang sẽ đi học, vừa khéo đang thiếu thư đồng, không thì làm sao nhanh thế được? Ông đừng nhiều lời nữa, mau đi đưa thằng nhóc đó về đi”.
Nhị thẩm mạnh tay véo nhị thúc, tiếp tục giục ông ấy.
“Nhưng... Nhưng hôm nay là ngày thất tuần của ông cụ mà, hay là để Thanh Phong ở lại hết đêm nay rồi đi được không?”
Nhị thúc hơi khó xử gãi đầu.
Ông nội của Hứa Thanh Phong vừa mất, hai vợ chồng đã bàn cách xử lí đứa con ghẻ này, có điều ít nhiều nhị thúc vẫn còn nhớ tình xưa, không muốn bắt Thanh Phong chưa cúng thất tuần xong đã đi làm người hầu cho Bạch gia.
“Thất tuần, thất tuần, thất tuần thì sao hả? Có quan trọng bằng bạc không? Ông đấy!”
Nhị thẩm bất mãn lấy tay chọc trán nhị thúc, sau đó tỏ ra thần bí nói nhỏ vào tai ông ấy.
“Ông có biết Bạch gia chịu trả bao nhiêu bạc không? Ba mươi lượng, ba mươi lượng đấy!”
Trong mắt nhị thẩm tràn đầy tham lam.
Nghe vậy, nhị thúc ngây người, sau đó lập tức gật đầu.
“Ta đi gọi Thanh Phong ngay đây”.
...
Nửa canh giờ sau.
Cổng thôn Thanh Ngưu.
Hứa Thanh Phong lưu luyến nhìn về hướng từ đường, sau đó quay sang cầu xin nhị thúc và nhị thẩm của mình.
“Nhị thúc, để mai rồi hẵng đi không được ạ?”
“Thanh Phong à, làm người hầu cho Bạch Gia Trang, đây là cơ hội ngàn năm có một đấy. Giờ mà cháu không đi, đến mai có muốn cũng không đi được!”
Nhị thẩm cười tươi rói nói với Hứa Thanh Phong.
“Nhị thẩm đang lo lắng đến mai không thể bán ta với giá tốt hơn chứ gì?”
Hứa Thanh Phong lạnh lùng nhìn bà ta.
Mặc dù mấy ngày nay đều túc trực bên bài vị, nhưng từ nhỏ hắn đã nếm trải tình người ấm lạnh, sao hắn có thể không biết những hành động lén lút này của nhị thẩm và nhị thúc chứ?
Sở dĩ Thanh Phong không từ chối phản kháng, thứ nhất là không thể phản kháng, thứ hai là bản thân hắn cũng cảm thấy đến Bạch Gia Trang cũng có thể là một lựa chọn tốt. Dù sao ông nội cũng đã mất, hắn không còn vướng bận gì ở đây nữa.
“Thằng bé này, cháu ăn nói với nhị thẩm của mình kiểu gì thế? Bà ấy chỉ muốn tốt cho cháu thôi!”
Nghe Hứa Thanh Phong nói vậy, nhị thúc lập tức trừng mắt nhìn hắn.
“Đừng lề mề nữa, mau lên xe đi, dạo này ban đêm thường có chuột yêu xuất hiện, chúng ta phải đến núi Thanh Trúc trước khi trời tối”.
Lúc này, quản gia Bạch gia trên xe ngựa sau lưng Hứa Thanh Phong lên tiếng thúc giục.
“Lên ngay, lên ngay!”
Nghe vậy, nhị thúc và nhị thẩm không nhiều lời nữa, mỗi người túm một cánh tay của Thanh Phong rồi lôi hắn về phía xe ngựa.
Hứa Thanh Phong không chống cự, chỉ cảm thấy rét lạnh trong lòng.
...
“Nhóc con, ngươi nhìn cho rõ, đây là giấy bán thân mà ngươi đã ký với Bạch gia. Kể từ hôm nay, ngươi sẽ là đầy tớ của Bạch gia ta, không còn quan hệ gì với Hứa gia và thôn Thanh Ngưu này nữa”.
Trước xe ngựa, sau khi Hứa Thanh Phong ấn dấu vân tay, quản gia Bạch gia giơ tờ giấy bán thân trong tay lên.
“Ta biết rồi”.
Thanh Phong gật đầu với vẻ mặt không cảm xúc.
“Xem ra đan dược mà ông nội cho mình đã mất hiệu lực, đã qua sáu ngày rồi mà vẫn chưa có tiên nhân xuống đón mình”.
Khi quản gia Bạch gia đang nói chuyện với nhị thúc và nhị thẩm, Hứa Thanh Phong lặng lẽ ngửa đầu nhìn lên trời.
Thật ra hắn cũng không quá thất vọng về việc tầm tiên này, dù sao động lực lớn nhất để trở thành tiên nhân của hắn là chữa bệnh cho ông nội.
“Ơ, trên trời có một con hạc trắng to hơn cả con trâu nước nữa kìa!”
“Đâu, ở đâu?”