Chương 3: Gia gia qua đời
“Thế gian rộng lớn có vô vàn thứ kì lạ, một viên đan Linh Cốt có là gì chứ?”
Ông lão gật đầu rất nghiêm túc.
“Nếu đan Linh Cốt này đã có công dụng kỳ diệu như vậy, tại sao ông nội không dùng thế ạ?”
Tiểu Thanh Phong đột nhiên nghĩ tới một vấn đề.
“Vị đạo nhân đó nói rằng đan Linh Cốt này phải cho trẻ em từ chín đến mười một tuổi dùng mới có hiệu quả. Khi ông nội nhận được đan Linh Cốt này đã sáu mươi ba, cha cháu và nhị thúc, tam thúc cũng đã bốn mươi tuổi, chúng ta có uống vào cũng vô dụng”.
Ông lão cười khổ một tiếng.
Có thể thấy trong lòng ông ấy có tiếc nuối.
Nếu như có thể, ai muốn bỏ lỡ tiên duyên này cơ chứ?
“Hơn nữa, sau khi uống viên đan Linh Cốt này, nó chỉ có tác dụng trong nửa năm. Nếu cháu không thể tu luyện đến cảnh giới Hóa Khí như các tiên gia nói trong vòng nửa năm, cháu sẽ bị tông môn phát hiện ra là phàm cốt, tên cháu cũng sẽ bị xoá khỏi tiên tịch, nhẹ thì bị trục xuất khỏi sơn môn, nặng thì bị xoá sạch ký ức thần hồn, biến thành một kẻ ngốc”.
Ông lão nhíu mày nói.
Nghe vậy, Thanh Phong giật mình.
Có điều, sau khi suy nghĩ hồi lâu, hắn vẫn gật đầu nhìn ông lão với vẻ khẩn thiết.
“Ông nội, cháu vẫn muốn thử ạ”.
Trong suy nghĩ của hắn, đợi khi nào tiến vào tiên môn, tu tiên thuật thì sẽ có thể chữa bệnh cho ông nội.
Thế nên đáng để mạo hiểm.
“Được”.
Thấy Thanh Phong kiên quyết như vậy, ông lão vô cùng hài lòng gật đầu, sau đó cầm lấy viên thuốc trong tay hắn bóc vỏ ra, tự tay đưa tới bên miệng Tiểu Thanh Phong.
“Ăn đi”.
Tiểu Thanh Phong ăn viên đan Linh Cốt kia vào không chút do dự.
Đan dược vào bụng, Thanh Phong chỉ cảm thấy có một dòng nước ấm như một bàn tay ấm áp vỗ về khắp cả người mình.
Ngoài ra cũng không có gì đặc biệt.
“Như vậy... là được rồi sao?”
Tiểu Thanh Phong kinh ngạc hỏi ông lão.
“Mấy ngày nữa sẽ có tiên nhân trên núi xuống đón cháu”.
Ông ấy mỉm cười gật đầu.
Ánh mắt ông lúc này có vẻ phức tạp, trong lòng vừa vui mừng vừa lo lắng.
Vui mừng thì không cần phải nói, Thanh Phong là đứa cháu mà ông thương nhất, hắn có thể bước lên con đường tầm tiên vấn đạo, đương nhiên ông phải vui rồi.
Còn lo lắng là do con đường này ắt sẽ vô cùng gập ghềnh, thậm chí chưa tới nửa năm Tiểu Thanh Phong có thể sẽ bị trục xuất khỏi sơn môn, biến thành kẻ ngốc, sống thê thảm cả đời.
“Đường hồng trần dài đằng đẵng, kẻ phàm cốt hỏi tiên duyên, nếu không nếm trải muôn vàn gian khổ trần gian, làm sao được quỳnh lâu mở cổng trời?”
Ông chợt nhớ lại câu nói mà vị đạo nhân đó ung dung nói trước khi rời đi.
Nghĩ tới đây, ánh mắt ông lại trở nên kiên định: “Để cho Thanh Phong đi theo con đường này là không sai!”
“Ông nội, thế còn hạt đậu này có tác dụng gì vậy ạ?”
Thanh Phong đang thấp thỏm đột nhiên cầm hạt đậu nành trong hộp gỗ lên.
“Hạt đậu này cũng do vị đạo nhân đó để lại, có điều ông ấy không nói cụ thể công dụng của nó, chỉ bảo rằng nếu một ngày nào đó có duyên tiến vào tiên môn, hãy dùng linh thổ trong núi để trồng hạt đậu nành này, đến lúc đó cháu sẽ nhận được một cơ duyên lớn khác...”
Ông lão trả lời với giọng yếu ớt.
“Khụ khụ khụ...”
Sau khi nói xong câu này, ông ấy bắt đầu ho dữ dội.
“Ông nội, ông uống miếng nước đi ạ, đừng nói nữa”.
Thanh Phong hơi lo lắng đỡ ông lão.
“Thanh Phong... hãy cất kĩ hạt đậu đó... Những lời mà ông nội nói với cháu đêm nay... không được... không được nói cho... nói cho bất kỳ ai khác...”
Ông lão nắm chặt cổ tay Thanh Phong.
“Ông nội yên tâm, cháu sẽ không nói với ai cả!”
Tiểu Thanh Phong gật đầu thật mạnh.
“Thanh Phong à, mặc dù cháu thông minh từ bé, nhưng thế gian hiểm ác, cháu phải hết sức cẩn thận nhé...”
Lúc này, ông lão ho đến mức khoé miệng chảy máu đột nhiên lấy tay ôm chặt hai vai Tiểu Thanh Phong, sau đó nhìn chằm chằm vào hắn, cố hết sức nói thật lớn tiếng.
“Thanh Phong, ông nội đã tìm kiếm tiên lộ suốt cả đời mình nhưng cuối cùng vẫn bị phàm cốt gây trở ngại, cháu phải cố gắng lên nhé! Cố gắng vì phàm cốt trong thiên hạ này!”
Nói xong lời này, người ông ấy cứng đờ, ngã phịch xuống giường.
“Ông.. Ông nội?”
Lòng Tiểu Thanh Phong chợt lạnh lẽo.
Hắn run rẩy đưa tay nhỏ lên bên mũi ông lão, phát hiện ông ấy không còn thở nữa, ánh mắt lập tức ảm đạm.
“Mình... Mình không còn ông nội nữa rồi...”
Tiểu Thanh Phong ngơ ngác đứng đó, nước mắt ứa đọng trong mắt, cuối cùng hắn vẫn khóc oà lên.
Mấy năm trước phụ mẫu qua đời, hắn không khóc. Lúc hái thuốc ngã lăn xuống từ trên sườn núi, hắn không khóc. Lúc bị chó sói chặn ngoài cửa hang mấy ngày mấy đêm không ăn không uống, hắn không khóc.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!