Chương 17: Ma cọp vồ
Trong nháy mắt ba viên trân châu ngưng tụ thành hình, Hứa Thanh Phong rõ ràng cảm nhận được, thân hình của Linh Nguyệt tiên tử trước mắt đã trở nên trong suốt hơn rất nhiều.
“Vèo!”
Không chờ Hứa Thanh Phong mở miệng hỏi đây là vật gì, Linh Nguyệt tiên tử kia đột nhiên giơ tay lên, vẩy ba hạt trân châu ra ngoài, ném về ba phía khác nhau trong vườn thuốc.
Sau khi làm xong tất cả những thứ này, Hứa Thanh Phong liền nghe thấy Linh Nguyệt tiên tử khẽ ngâm thần chú, cùng lúc đó từng đường ánh sáng màu xanh nhạt bắt đầu lấy ba hạt trân châu làm trung tâm, hình thành một hình vẽ phù văn thần bí, bao phủ khắp vườn thuốc.
“Đây là Tiểu Tam Tài Tụ Linh trận, mặc dù không bằng Tụ Linh trận chân chính, nhưng đủ để đảm bảo rằng sản lượng thu hoạch trong nửa mẫu vườn thuốc của ngươi sẽ tăng gấp ba lần”.
Làm xong tất cả những thứ này, Linh Nguyệt tiên tử yếu ớt giải thích với Hứa Thanh Phong.
“Ba lần?”
Hứa Thanh Phong nghe thấy như vậy, đầu tiên mặt tỏ ra vui vẻ bất ngờ, sau đó hắn lấy ra bốn hạt linh tinh đậu nành từ trong túi ra đưa cho Linh Nguyệt tiên tử và nói:
“Tiên tử, bốn hạt đậu này cô nhận lấy, ông nội ta từng nói, giao dịch với người ta, công bằng mới là quan trọng nhất, nếu không sẽ không lâu dài”.
Nhìn thấy Hứa Thanh Phong nghiêm túc nói ra mấy lời này, Linh Nguyệt tiên tử không nhịn được bật cười, nhưng lập tức nàng ấy nghiêm túc nói:
“Lời ngươi nói không sai, nếu là giao dịch, vậy phải công bằng mới đúng, nhưng mà tu hành sau đó của ngươi rất cần vài viên linh tinh này, vì vậy cứ coi như ta cho ngươi mượn trước đi, chờ lần sau khi quả lại ra bảo vật, ngươi trả lại ta”.
Nghe xong, Hứa Thanh Phong cũng suy nghĩ nghiêm túc, sau đó gật đầu nói: “Vậy chờ lần sau khi trả cô thì phải tính luôn lãi, phải trả cho cô năm viên linh tinh mới đúng”.
“Không sai không sai, phải tính luôn lãi”.
Linh Nguyệt tiên tử che miệng cười ‘ha ha’ một tiếng.
Cũng đúng lúc này, thân hình của Linh Nguyệt tiên tử lại trở nên trong suốt vài phần, khí tức rõ ràng cũng theo đó yếu ớt không ít,
“Tiểu Thanh Phong, tàn hồn này của bổn tôn quá yếu, phải tiếp tục nghỉ ngơi tĩnh dưỡng trong quả Địa Tàng, chí ít cần một hai tháng mới có thể đi ra ngoài, về sau vườn thuốc này, còn cả chuyện tu hành hoàn toàn phải dựa vào chính bản thân ngươi, nhưng ngàn vạn lần đừng lợi dụng bổn tôn, về sau bổn tôn còn phải dựa vào quả Địa Tàng để khôi phục thân phận thực sự”.
Linh Nguyệt tiên tử dùng giọng điệu đùa giỡn dặn dò Hứa Thanh Phong.
“Tiên tử yên tâm, tu hành vốn là chuyện của bản thân Thanh Phong, ta tuyệt đối sẽ không lợi dụng cô đâu”.
Ánh mắt Hứa Thanh Phong vô cùng kiên định.
“Những lời này ngươi nói hay lắm, con đường tu hành vốn là chuyện của bản thân mỗi người, con đường tu chân dài đằng đẵng, người khác có thể giúp nhất thời chứ không giúp được cả đời, cuối cùng vẫn phải dựa vào bản thân mình”.
Linh Nguyệt tiên tử hài lòng cười một tiếng, ngay sau đó chỉ vào cây đậu đã khô héo kia:
“Thanh Phong, người vào trong nhà tìm xem có cái xẻng nào không, đào cây đậu này lên, sau đó đào hố chôn vào trung tâm vườn thuốc”.
“Được”.
Hứa Thanh Phong gật đầu, không nói hai lời xoay người đi vào nhà.
Vào lúc hắn vào nhà, Linh Nguyệt tiên tử đang cười dịu dàng, bỗng nhiên ánh mắt trở nên ác liệt, sau đó xoay người nhìn về phía tường viện phía sau lưng.
Théo ánh mắt sắc bén của nàng ấy, có thể nhìn ra lúc này đang có một ánh mắt màu lam hiện lên vẻ yếu ớt, đang lén lút nhìn vào trong viện.
Trong nháy mắt Linh Nguyệt tiên tử quay đầu, đôi mắt kia rõ ràng cũng phát hiện ra nàng ấy, sau đó xoay người lăn xuống tường viện.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!