Để tránh sau khi anh đi rồi, ông chủ cá lại chạy tới tìm bố con Miêu Tiểu Liên gây sự.
“Bộp bộp...”, lại có thêm vài viên đá bị ném vào trong, hơn nữa anh còn nhìn thấy có một bóng người.
Khoé miệng Diệp Hạo cong lên, lạnh lùng cười, đứng dậy nhanh chóng bật qua tường.
Vượt qua bờ tường, Diệp Hạo liền ném hòn đá trong tay vào bóng đen ở bên cạnh gốc cây.
“A!”
Bóng đen đó đau quá kêu lên một tiếng.
“Hừ, tìm được mày rồi”.
Diệp Hạo lạnh lùng cười nhảy từ trên bờ tường xuống, chạy tới chỗ vừa phát ra tiếng động, tốc độ của anh rất nhanh, dường nhưng chẳng tốn chút sức nào đã đuổi kịp.
“Đứng lại cho tao!”, Diệp Hạo hô lên một tiếng, lại ném một viên đá trúng cẳng chân bóng đen đó.
Soạt!
Bóng đen đó rất nhanh nhẹn, giống như đã đoán được trước, né qua một bên tránh viên đá bay tới.
“Không ngờ lại tìm được đối thủ xứng tầm, nhưng thế thì đã sao chứ?”, Diệp Hạo hạ thấp giọng, lúc này anh đã chạy tới gần người mặc áo đen đó, một tay đấm thẳng vào ngực người đó.
“Bụp!”
Người mặc đồ đen bị anh đánh mạnh vào ngực, nên liền lùi về sau vài bước, Diệp Hạo vô cùng kinh ngạc.
“Là phụ nữ sao?”, cú đấm vừa rồi, anh có cảm giác chạm vào thứ gì đó rất mềm mại.
“Hừ!”, người mặc áo đen đó hừ một tiếng, có thể nghe ra đó giọng con gái.
Người này rút cây gậy từ thắt lưng xuống, vụt vài đường, rồi đánh về phía Diệp Hạo.
Diệp Hạo lập tức trở nên nghiêm túc, cú đấm vừa rồi coi như anh hời, nếu như không có tảng đá đó, người mặc áo đen này sẽ không ngã sang một bên.
Người mặc áo đen này có sức mạnh không hề tầm thường, anh vẫn còn bị thương, cho nên không thể sơ suất được.
“Bịch bịch bịch...”
Hai người cùng xông vào, Diệp Hạo liên tục hét lên, sức mạnh của người phụ nữ kia không hề yếu như tên Tượng Vương chiến đấu cùng anh hai ngày trước.
Anh cảm giác người này không phải là người của ông chủ cá phái tới, đối thủ tuy ra tay rất mạnh, nhưng không quá nguy hiểm, và cũng không có ý muốn lấy mạng của anh.
“Cô là ai?”
Diệp Hạo hét lên!