Tượng Vương rống lên, lúc này thu tay lại cũng đã quá muộn, lưỡi đao sắc bén trong tay Diệp Hạo đã đâm thẳng vào bắp chân ông ta.
Cao hơn một chút, lưỡi đao sắc bén sẽ đâm vào đầu gối của Tượng Vương, nếu như vậy thì Tượng Vương coi như tàn.
Một đao đâm vào Tượng Vương, cánh tay của Diệp Hạo như nối liền, lưỡi đao sắc bén trong tay nhanh chóng chém vào Tượng Vương. Cả hai chân, hai tay đều trở thành mục tiêu của Diệp Hạo.
Anh không ra sát chiêu, dù sao cũng đang ở bên ngoài, nếu bên kia gọi cảnh sát thì sẽ là một rắc rối lớn.
"Làm càn, mày làm càn..."
Vương Trường Thắng gầm lên, Tượng Vương nhanh chóng lui về phía sau, cho đến khi ông ta rút lui về phía bên cạnh Vương Trường Thắng, được đàn em của Vương Trường Thắng đỡ lấy, ông ta mới dừng lại.
Tượng Vương rống lên, ông ta bại trận, thua quá ấm ức, bất quá Vương Trường Thắng càng thêm hưng phấn, vươn tay sờ lưng, thì ra là một khẩu súng lục xuất hiện trong tay lão ta.
"Thằng nhãi này mày gian trá, đê tiện, dùng dao đánh lén, tin tao bắn mày không…”
Vương Trường Thắng chĩa súng vào Diệp Hạo gầm lên, vốn dĩ cục diện thắng chắc, ai mà biết rằng Diệp Hạo vô sỉ như vậy.
Khẩu súng lục vừa được lấy ra khiến quần chúng vây xem chưa từng nhìn thấy súng đều sợ hãi ra mặt.
Miêu Tiểu Liên gần như bật khóc, ánh mắt Linh Hồ Uyển Nhi lạnh lẽo, lưỡi đao trong tay đã sẵn sàng bắn ra bất cứ lúc nào.
"Làm càn?"
Diệp Hạo cười nhạo, anh không hề sợ họng súng tối đen: "Từ đầu trận đến giờ cũng chưa từng nói không thể dùng vũ khí, mặc dù có hơi đê tiện, nhưng mười mấy người các ngươi tiêu hao sức lực của tôi trước, cái này còn không tính là bị ép sao?”
“Mẹ nó, hai việc đó giống nhau sao?”, Vương Trường Thắng hét lên, cánh tay cầm súng lục run rẩy kịch liệt.
Chỉ sau một lát, Diệp Hạo đã chớp lấy cơ hội, bắn lưỡi dao về phía lão ta.
"Bịch…"
Một tiếng súng vang dội, ngay sau đó là tiếng kêu thảm thiết.
Cổ tay của Vương Trường Thắng bị một lưỡi dao sắc nhọn đâm thủng, trên lưỡi dao có chạm trổ hoa văn Long Lân, dưới mắt phản chiếu ánh bạc sáng bóng, luyện rèn thành vô cùng đẹp đẽ.
Chỉ là, lúc này, lưỡi dao dính máu, nét đẹp có chút yêu dị.
Động tác này, Diệp Hạo từ khi thương thế của bản thân khá hơn một chút đã tập luyện rất nhiều mỗi ngày, ngay cả khi vết thương vỡ ra anh cũng không bỏ cuộc.
Diệp Hạo vội vàng chạy đến chỗ Vương Trường Thắng, hành động của anh khiến đàn em của Vương Trường Thắng sợ hãi vội lùi lại về sau, không ai quan tâm đến ông chủ cá của mình, ngay cả Tượng Vương, mặc dù trong lòng đầy oán hận cũng nhanh chóng rút lui.
Súng lục trong tay của Vương Trường Thắng đã rơi xuống đất, Diệp Hạo cúi xuống nhặt nó lên.
Súng chĩa vào trán của Vương Trường Thắng cái trán, Diệp Hạo tức giận nói: "Thằng khốn mày, mẹ nó thật sự dám nổ súng ha..."
Khi giọng nói vang lên, Diệp Hạo vươn tay phải nắm lấy lưỡi đao sắc bén, trực tiếp rút