Nghe vậy, người đàn ông lập tức cười tươi, ánh mắt tuy vẫn còn chút mơ hồ, nhưng nụ cười đã trên gương mặt tuấn kiệt đó chợt khiến trái tim của Tiểu Liên đập nhanh hơn một nhịp.
Lần đầu tiên cô ta nhìn thấy một người con trai nhìn cô ta cười ở khoảng cách gần như vậy, làm cô ta có chút bối rối.
“Bên trên là chứ nhật, bên dưới là chữ thiên, nếu kết hợp lại thì tôi tên là Diệp Nhật Thiên?”, người đàn ông đó cười vang.
Diệp Nhật Thiên?
Tiểu Liên ngẩn người ra, gương mặt nhỏ của cô chợt đỏ ửng lên, không ngờ anh lại dùng cách này để giải thích một cái tên, não anh hỏng thật rồi sao?
“Anh Diệp, anh xấu tính thật đấy, thôi anh đi tự đi mà đặt tên cho mình, không thèm để ý tới anh nữa...”, Tiểu Liên ngượng đỏ mặt, trách cứ một câu, cầm chiếc bát chạy ra ngoài.
Người đàn ông lắc đầu không cười nữa, giơ miếng ngọc bội trong tay lên, rồi chìm vào dòng suy nghĩ.
“Mình, rốt cuộc là ai...”
...
Thành phố Cảng, Hàn Tuyết sau khi tỉnh dậy, liền nhìn thấy Chu Tình đang ngồi bên cạnh cô.
Vẫn chưa tìm thấy Diệp Phàm, còn cô lại hôn mê. Hàn Tuyết lúc này vội ngồi dậy, áy náy nói: “Cô Chu, cháu...”
“Gọi mẹ...”, Chu Tình kéo tay cô lại, ánh mắt chan chứa tình thương.
“Mẹ...”, Hàn Tuyết gọi một tiếng, sau đó liền nói tiếp: “Việc tìm kiếm Diệp Phàm thế nào rồi ạ?”
Ánh mắt Chu Tình lộ ra chút đau khổ, nhưng vẫn an ủi nói: “Vẫn chưa tìm thấy, nhưng con cũng đừng quá lo lắng, đây chưa chắc đã phải là chuyện xấu”.
Hàn Tuyết gật đầu: “Ừm, con tin Diệp Phàm phúc lớn mạng lớn, con sẽ đọc kinh cầu phúc cho anh ấy, tới khi gặp lại anh ấy mới thôi!”
Chu Tình nhẹ nhàng ôm lấy Hàn Tuyết, bà ta có chút đau lòng khi nhìn thấy con dâu mình chịu quá nhiều đau khổ như vậy.
“Mẹ, con muốn tới chùa Phổ Hoa, con muốn cầu phúc cho Diệp Phàm!”, Hàn Tuyết nhẹ nhàng nói, đồng thời khoé mắt cũng chợt đỏ hoe!
“Được, mẹ đi cùng con!”, Chu Tình liền gật đầu đồng ý.
Chùa Phổ Hoa nằm ở trên núi Phổ Hoa ở thành phố Cảng, đó là một ngôi chùa rất nổi tiếng, đứng đầu trong số các chùa chiền ở thành phố Cảng.
Hàn Tuyết cùng Chu Tình đi tới chùa Phổ Hoa, đọc kinh cầu phúc cho Diệp Phàm.
Không biết từ lúc này, có một lão hoà thượng đứng phía sau hai mẹ con, nhìn Hàn Tuyết đọc kinh, liền nói: “Phá quân ẩn, chu tước hiện, huyền võ nam độ, thất sát kiến, bầy lang sói ngồi vững trong trung điện...”
Nghe phía sau lưng có tiếng nói, hai mẹ con Chu Tình quay đầu lại, chỉ thấy một lão hoà thượng, liền tỏ ra cung kính.
“Đại sư!”, hai người chắp tay, bái chào lão hoà thượng.
“A di đà phật, thí chủ không cần khách khí, bần tăng là Giới Thành!”, Giới Thành chắp hai tay chào lại.