Dù đêm nay Diệp Phàm có bị giết chết thì gã ta vẫn có lỗi với những người anh em đã cùng mình vào sinh ra tử.
Nhưng mà, sắc mặt Đỗ Trạch vô cùng nghiêm trọng, Chung Dật Phi và Lâm Vân thì vô cùng ngạc nhiên.
Ba người bọn hắn đều có ý muốn rút lui, Chung Dật Phi và Lâm Vân thì chỉ hận không thể bỏ chạy ngay.
Vì là đệ tử của Lăng Tiêu Sơn nên luôn coi mình là bề trên, coi thường người khác.
Nhưng mà hiện trường đẫm máu như thế này là lần đầu tiên ba người nhìn thấy, Chung Dật Phi lúc này vô cùng hối hận.
Ban đầu bởi vì Hoắc Thanh Thanh nên gã ta mới đắc tội với Diệp Phàm, rồi dẫn đến việc sư đệ Lê Tuấn bị đánh gãy xương ức.
Sau này, vì thèm muốn Linh Bích của Diệp Phàm, nên gã ta mới từng bước từng bước đi đến ngày hôm nay, phải đối mặt với sinh tử!
Trong bầu không khí đầy sát khí, người phụ nữ tên Lâm Vân không nhịn được nữa mà hét lớn: "Diệp Phàm, ba người chúng tôi rút lui. Đây là ân oán của anh và Võ Đường. Chúng tôi là đệ tử của Lăng Tiêu Sơn, không nhúng tay vào nữa”.
“Lâm Vân!”, ả vừa nói xong thì Đường Kỳ Tài hét lớn.
Gã ta chuẩn bị chiến đấu một lần nữa dù có phải chết nhưng không ngờ Lâm Vân lại nói như vậy.
“Không sai, chúng tôi không nhúng tay vào nữa, chúng tôi không phải là người của Võ Đường, bây giờ chúng tôi lập tức rút lui”, Chung Dật Phi lập tức hét theo.
“Chung Dật Phi, sao mà cậu lại thốt ra được lời này, ông của cậu chính là trưởng lão của Võ Đường”,
“Bao nhiêu đồ đệ của Võ Đường bị chết thảm như thế, lẽ nào cậu không muốn báo thù rửa hận cho họ sao?”, Đường Kỳ Tài đỏ mắt hét lên.
“Hừ, ông tôi chỉ được cái danh là trưởng lão, thêm nữa, tôi là đệ tử của Lăng Tiêu Sơn, không có quan hệ gì với Võ Đường của mấy người”, Chung Dật Phi quát lên nhưng giọng điệu không có chút khí thế nào.
“Haha, hay cho câu không có chút quan hệ nào...”, Đường Kỳ Tài tức đến bật cười, rồi lại nhìn sang Đỗ Trạch hỏi: “Sư huynh Đỗ, anh là đại sư huynh, lẽ nào cũng có ý như thế sao?”
Diệp Phàm và Âu Dương Ngọc Quân nhìn nhau một cái rồi không có động tác gì mà chỉ im lặng quan sát họ rồi âm thầm khôi phục lại sức lực.
Chung Dật Phi nghiến răng nghiến lợi nói: “Sư đệ Kỳ Tài, Lăng Tiêu Sơn chỉ là Lăng Tiêu Sơn”.
“Hahaha, tốt lắm, tôi hiểu rồi...”, Đường Kỳ Tài lại càng phẫn nộ hơn, mỗi năm Võ Đường đều cung cấp cho Lăng Tiêu Sơn một lượng lớn vật tư như vậy để họ có thể rèn luyện ra được những “hạt giống tốt”.
Có thể nói, Võ Đường có thể được coi là một cứ điểm của Lăng Tiêu Sơn ở trần thế, nhưng vì tính tự quyết lớn nên coi như là hai bên đồng quản lý.
Hơn nữa lý do họ đắc tội với Diệp Phàm đều là do Lăng Tiêu Sơn, nếu không phải Chung Dật Phi ăn nói bừa bãi thì Tiết Oánh sao lại đi bắt cóc Hàn Tuyết được chứ.
Không bắt cóc Hàn Tuyết thì Diệp Phàm sẽ không đến đây, rồi sẽ không khiến cho Võ Đường kết thù với Diệp Phàm.
Đến bây giờ, Chung Dật Phi lại không nhận tội, Đường Kỳ Tài vô cùng tức giận, trình độ chối tội của Lăng Tiêu Sơn này cũng thật là giỏi.