Lần này để chắc chắn giết chết được Diệp Phàm, Đường Kỳ Tài đã trả giá rất nhiều.
Trong quyền hạn của mình, gã ta có thể điều động được bao nhiều người tài thì đều gọi đến toàn bộ.
Gã ta biết nếu đã ra tay thì phải giết chết Diệp Phàm ngay trong một lần, nếu không sau khi Diệp Phàm còn sống quay về thì chắc chắn sẽ trả thù bọn họ một cách tàn nhẫn.
Vả lại kẻ giết người rồi cũng sẽ bị giết!
Võ đường chắc chắn sẽ có thương vong, trả giá lớn như vậy mà còn không giết được Diệp Phàm, khi quay về gã ta chắc chắn cũng sẽ bị truy cứu trách nhiệm.
Đường Kỳ Tài không muốn phải chịu trừng phạt của võ đường!
Diệp Phàm và Âu Dương Ngọc Quân nhìn nhau một lát, họ đều nhìn rõ sự điên cuồng trong mắt đối phương.
Phía sau bốn người Đường Kỳ Tài, là ba hàng người của võ đường, mỗi hàng chín người, tổng cộng hai mươi bảy người.
Có người cầm giáo, có người cầm đao… Thêm bốn người họ, tổng cộng ba mươi mốt người, đây là cục diện đuổi cùng giết tận.
“Diệp Phàm, lần này mày mà không chết, Đường Kỳ Tài này sẽ cắt cổ tự vẫn!”
Đường Kỳ Tài gầm thét rung trời, ý chí chiến đấu mãnh liệt lan đến cả đám đệ tử võ đường phía sau, cả đám người đều tản ra sát ý lạnh thấu xương!
Đối mặt với tinh thần chiến đấu như vậy, Diệp Phàm lại cười lạnh, châm chọc nói: “Nói rất hay, không giết chết tao, mày cũng vẫn phải tự sát thôi, nếu không, với bao nhiêu đệ tử chết như thế, e là võ đường của cũng sẽ xử mày chết thôi!”
“Ha ha ha… Diệp Phàm, nộp mạng đi!”, Đường Kỳ Tài rống lên, trận này chỉ được thắng, không được phép thua!
Thắng thì sống, thua thì chết!
“Hàn Tuyết, lùi lại ba mươi mét, tránh cho máu bắn lên người em, đợi người đàn ông của em mở ra cho em một vùng trời quang đãng!”
“Giết!”
Diệp Phàm ra tay.