Trăng sáng đã lên cao, cả người Phương Dao run rẩy vì tức giận.
Giữa chân mày mang theo sát khí, ghen ghét như biến
Diệp Phàm dám nói cô ta như vậy, thậm chí Diệp Phàm còn túm chặt tay mình, Phương Dao vô cùng chán ghét.
Trong lòng cô ta, mọi tên đàn ông trên đời đều dơ bẩn, đều là kẻ vô dụng
“Đồ vô liêm sỉ, mau buông tay tôi ra!”, Phương Dao hét lớn, tay kia vung lên đánh một chưởng về phía Diệp Phàm.
Âm thanh sắc bén như xé gió chứng tỏ chưởng này rất mạnh, Phương Dao ra đòn này không hề nương tay chút nào, đánh thẳng vào ngực Diệp Phàm.
Nếu Diệp Phàm chỉ là người bình thường thì với một chưởng này, lồng ngực chắc chắn bị vỡ nát và ho ra máu rồi.
“Sư tỷ chị điên rồi sao…”, Hoắc Thanh Thanh nạt một tiếng, giơ tay đánh ngược về phía tay Phương Dao.
“Ầm!”
Một chưởng này khiến chưởng của Phương Dao bị đánh lệch đi, nhưng ngay lập tức Phương Dao đã ra tay đánh chưởng thứ hai nhưng lần này là đánh về phía Hoắc Thanh Thanh.
“Ầm!”
Hai chưởng va chạm gây ra tiếng động lớn, Hoắc Thanh Thanh đứng không vững, phải lùi ra sau
Diệp Phàm vươn tay ôm eo Hoắc Thanh Thanh để cô ta không bị lui ra sau quá nhiều.
Cái khác không nói nhưng thực lực Phương Dao mạnh hơn so với Hoắc Thanh Thanh nhiều, nhưng có Diệp Phàm ở đây, anh cũng không thể giương mắt nhìn Hoắc Thanh Thanh vô duyên vô cớ bị ức hiếp.
Nội lực dồn về đan điền, tụ lên cánh tay đang giữ chặt cánh tay Phương Dao, anh dồn lực bẻ ngược cánh tay cô ta.
Cả người Phương Dao run lên, ngã qua một bên.
“Khốn nạn!”
Phương Dao tức giận la lớn: “Đúng là không phải kẻ chính nhân quân tử gì cả, chỉ biết giở trò đánh lén mà thôi!”
“Đánh lén?”, Diệp Phàm bật cười, châm chọc nói: “Cô đột nhiên ra tay đánh tôi, vậy là chính đáng à, ông đây đánh lại phòng vệ thì lại là đánh lén, đúng là mặt dày không ai bằng!”
“Tên đàn ống xấu xa, đền tội cho tôi…”, Phương Dao tức giận, một tên đàn ông thô tục mà dám châm chọc cô ta, dựa vào cái gì chứ?
“Sư tỷ…”