“Lưu Tú Cầm, tôi biết bà cứng miệng, vậy tôi sẽ đánh cho tới khi nào bà nói mới thôi!”, Âu Dương Ngọc Quân rống lên.
"Cậu không thể, tôi là mẹ của Hàn Tuyết, con bé mà biết..."
"Chát...", Âu Dương Ngọc Quân tát vào mặt bà ta: "Bà là mẹ của ai thì liên quan gì tôi...”
Âu Dương Ngọc Quân nắm tóc Lưu Tú Cầm bắt đầu hành hung, tiếng kêu của bà ta thảm thiết làm người sợ hãi.
Lưu Tú Cầm đau đớn cầu xin tha thứ nhưng vẫn không chịu mở miệng, Diệp Phàm lạnh lùng nhìn, không hề có ý ngăn cản.
"Rẹt rẹt..."
Lưu Tú Cầm giãy dụa, quần áo trên vai bị xé nát, Diệp Phàm nheo lại mắt.
Nhanh chóng túm lấy Âu Dương Ngọc Quân: "Ngọc Quân, tạm dừng lại đã..."
Âu Dương Ngọc Quân dừng lại. Lưu Tú Cầm hét thảm, mặt đầy máu.
Nhưng bà ta vẫn cứng miệng, khăng khăng rằng chuyện kia không liên quan gì đến mình.
Diệp Phàm che mũi đi tới, mắt nhìn chằm chằm vào chỗ vai bị lộ ra ngoài của Lưu Tú Cầm.
"Diệp Phàm, cậu muốn làm gì?"
Diệp Phàm đột nhiên kề sát, nhìn chằm chằm cái vai trần của bà ta, làm cho bà ta hoảng sợ la lên: "Tôi là mẹ chồng cậu! Thằng cầm thú, cậu là cầm thú..."
Diệp Phàm mặc kệ bà ta, anh thà vừa mắt heo nái chứ chẳng để mắt Lưu Tú Cầm đâu.
"Ha ha, sắp chết rồi mà còn kín miệng như vậy, bội phục, thật sự bội phục..."
Diệp Phàm đột nhiên bật cười, anh lấy khăn giấy nhanh chóng quẹt qua vai của Lưu Tú Cầm một cái, khiến bà ta sợ đến hét lên không ngừng.
"Lưu Tú Cầm, đừng la hét nữa! Hãy nhìn vào vai của mình đi, Hồng lang độc sang, chậc chậc, vậy mà là Hồng Lang Độc Sang…”
"Cậu nói bậy, tôi đã uống thuốc giải, tôi...", Lưu Tú Cầm hét lên trong vô thức, sau khi la xong thì bà ta liền hối hận.
Vẻ giễu cợt trên mặt Diệp Phàm càng thêm hiện rõ: "Lưu Tú Cầm, bà bị lừa rồi, tôi đoán kẻ đó là Lâm Thanh Đế!"
Độc Sang, Lâm Thanh Đế...