Cú đá của Diệp Tử Long đạp vào người anh khiến anh bay ra ngoài.
“Khụ, khụ, khụ...”, anh phun ra một ngụm máu đỏ tươi.
Diệp Tử Long cười lên, hắn ta vô cùng kích động, chém chết Diệp Phàm chính là điều mà hắn ta mong ước, hôm nay thì điều này đã có thể thực hiện được rồi.
Sao có thể không hưng phấn được chứ, sao có thể không kích động được chứ?
Diệp Phàm dùng tay phải giữ chặt lấy một cái chân bàn gãy để mượn sức đứng dậy.
“Diệp Phàm, mày yên tâm, tao sẽ từ từ giết chết mày và khiến mày phải chịu sự tra tấn dã man nhất”, dưới sự chứng kiến của mọi người, Diệp Tử Long hét lớn, Diệp Phàm nhất định sẽ phải chết.
Hắn ta không lo lắng Diệp Chấn Hà có tức giận hay không, vì mọi chuyện đã có Diệp Chấn Đình lo hết, nhiệm vụ của hắn ta chỉ là giết chết Diệp Phàm mà thôi.
“Hừ”.
Diệp Phàm nhổ ra một ngụm máu, nhìn qua vết thương của anh thì thấy rất nghiêm trọng nhưng cặp mắt vẫn sáng ngời.
“30 chưa phải là Tết”.
Diệp Phàm bật cười, sức mạnh của Diệp Tử Long không phải là của hắn ta mà chỉ dựa vào sức mạnh của xác thịt thì không đủ để duy trì một trận chiến kéo dài với cường độ cao.
Không có thể lực thì sao có thể mạnh mãi được?
Diệp Phàm phải trả giá lớn như vậy thì đã nhìn thấu và cũng nghĩ ra được cách để chế ngự hắn ta, Diệp Tử Long cũng phải chết!
“Diệp Tử Long, bây giờ tao sẽ cho mày biết võ thuật Hoa Hạ là như thế nào, quái vật mãi mãi chỉ là quái vật mà thôi”.
Diệp Phàm hét lớn một tiếng rồi tung người lên, trong tay còn cầm theo chiếc chân bàn, lao nhanh về phía Diệp Tử Long.
Sắc mặt Diệp Tử Long tràn ngập sát khí, hắn ta đã thay đổi gen, cấu trúc tế bào cũng đã thay đổi, hơn nữa di chứng của thuốc biến đổi gen i khiến hắn ta không còn nhân tính nữa!
Hắn ta phải trả giá lớn như vậy quả thực không thể coi là người bình thường nữa, nhưng hắn ta làm tất cả mọi thứ đều là vì muốn giết chết Diệp Phàm.