Đập cái tay đang quấy rối xuống, cô gắt: “Bị thương vậy mà anh còn không yên, xem ra vết thương còn nhẹ chán…”
Diệp Phàm cười ha ha, bị thương mà được hưởng thụ sự phục vụ của Hàn Tuyết thì anh cũng muốn bị thêm vài lần.
Bôi xong, Hàn Tuyết lại nắm tay anh, do dự một hồi nói: “Anh muốn tới thủ đô à?”
Diệp Phàm bình tĩnh đáp: “Ừ, việc đã đồng ý thì không thể nuốt lời được!”
“Vậy anh phải chăm sóc bản thân. Thủ đô là địa bàn của nhà họ Diệp và họ Lâm, nếu họ biết hướng đi của anh thì sẽ ra tay với anh đấy!”, Hàn Tuyết lo lắng căn dặn.
Diệp Phàm cười, ôm cô vào lòng: “Yên tâm đi! Họ không chọc anh thì anh cũng không đụng họ làm gì. Còn nếu chọc tới anh, anh cũng không ngồi yên. Đánh thắng thì anh đánh, không thắng được thì anh chạy!”
Mấy lời nói nhẹ nhàng này của anh chọc Hàn Tuyết bật cười. Trong hai ngày này, Diệp Phàm luôn theo cô bận việc ở Công Nghệ Tuyết Phàm.
Thời gian nhanh chóng trôi qua, theo giao hẹn của Diệp Phàm và Chu Tình, anh phải tới thủ đô để hiến tủy.
Ở nhà ga thành phố Cảng, Diệp Phàm đứng cạnh cửa trạm, dáng người thẳng tắp như cây giáo.
Hàn Tuyết dịu dàng sửa lại vạt áo cho anh. Tiếng loa thông báo vang lên, cô mới lưu luyến tiễn Diệp Phàm đi vào cửa trạm.
Diệp Phàm không đi máy bay mà chọn tàu hỏa. Đi máy bay thì tốn hai tiếng, đi tàu hỏa thì phải ngồi mười chín giờ đồng hồ.
Còn về lý do, đó là vì Diệp Phàm biết từ lúc anh bị gia tộc lừa, vứt bỏ trong trời đông tuyết phủ tại thành phố Cảng tới giờ cũng đã được 12 năm.
12 năm thế sự xoay vần, Diệp Phàm đã thề, một ngày nào đó anh sẽ quay về đòi lại công bằng cho bản thân. Hôm nay anh quay về, trong lòng cũng không thể bình tĩnh.
Xe lửa chạy 19 giờ đồng hồ, Diệp Phàm muốn dùng thời gian đó để sắp xếp lại suy nghĩ của mình.
Tuy ngồi tàu hỏa nhưng Diệp Phàm cũng không bạc đãi bản thân, anh mua giường nằm đắt nhất, giá vé cũng không rẻ hơn vé máy bay.
So với toa xe giường cứng toàn người là người, giường nằm cao cấp chỉ có vài ba người mà thôi.
Sau khi kiểm phiếu, Diệp Phàm đi vào trong toa của mình, không gian dành cho bốn người nhưng chỉ có mình anh, Diệp Phàm cất kỹ hành lý của mình.
Khi anh vừa định nằm xuống, bên ngoài vang lên tiếng bánh xe ròng rọc của va ly, Diệp Phàm quay đầu nhìn theo bản năng.
“Hi…”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!