Còn khi đó, hắn ta sẽ đưa Hàn Tuyết đến nhà họ Lâm ở thủ đô, dù Diệp Phàm có bản lĩnh cỡ nào, một khi dám bước chân đến nhà họ Lâm thì cũng chẳng khác nào bước chân vào con đường chết.
Chỉ có điều, rất nhanh sau đó hắn ta đã phát hiện có điều gì không đúng, Lưu Tú Cầm lại không có ở đây.
“Lưu Tú Cầm đâu?”, Lâm Thanh Đế hỏi.
Dựa vào những gì Lưu Tú Cầm báo, Diệp Phàm đã phái người bảo vệ Hàn Tuyết trong âm thầm, nếu như bọn họ trực tiếp ra tay bắt người thì chắc chắn sẽ gặp nguy hiểm.
Thành công thì không nói, một khi thất bại, Diệp Phàm cũng sẽ không kiêng nể gì nữa, trực tiếp giết chết họ.
Đây cũng chính là nguyên nhân mà bọn họ chỉ dám động thủ với Diệp Phàm mà không dám làm gì Hàn Tuyết.
“Tôi không biết gì hết?”, Hàn Bách Hào cũng nghi ngờ.
“Chúng tôi cùng nhau đi xuống bằng thang máy, nhưng bà ta không đi cùng chúng tôi, nói muốn quay về lại khu biệt thự số một để lấy thông tin”.
“Lấy cái con khỉ, sắp bị giết đến nơi rồi còn lấy cái gì…”, Lâm Thanh Đế tức giận mắng, lấy điện thoại ra gọi cho Lưu Tú Cầm.
Bên kia nhận điện thoại, Lâm Thanh Đế nói: “Dì ơi, dì đến tập đoàn Phục Hổ đi, chúng ta có chuyện cần phải bàn bạc!”
“Xin lỗi nhé Thanh Đế, bên nhà tôi xảy ra chút chuyện, tôi bắt buộc phải quay về, đợi tôi về….”
Còn chưa kịp nói hết câu, Lưu Tú Cầm đã trực tiếp ngắt điện thoại, đã sắp đến thời gian mà bà ta phải lên máy bay, không cúp điện thoại, Lâm Thanh Đế sẽ nghe thấy tiếng thông báo vang lên ở sân bay.
Cầm tấm vé máy bay trên tay, Lưu Tú Cầm hoảng hốt đi về phía cửa lên của máy bay.
Chỉ vừa mới đây thôi, một người có quan hệ khá tốt với bà ta tại nhà họ Hàn đã gửi tin nhắn, Diệp Phàm đã đánh đến cửa rồi, anh muốn giết chết hai người Hàn Bách Hào và Hàn Tử Hiên.
Diệp Phàm quyết tâm giết chết bọn họ, Lưu Tú Cầm vô cùng sợ hãi, muốn đi xa để tránh đầu gió
Bên kia, Lâm Thanh Đế sắc mặt lạnh lùng chửi thề: “Mẹ kiếp!”
Lâm Thanh Đế vô cùng tức giận, Hàn Bách Hào lập tức hỏi: “Thế nào rồi cậu Lâm?”
Lâm Thanh Đế tức giận nói: “Mụ già đáng chết này đã bỏ trốn rồi!”
Đúng vào thời khắc quan trọng này mà lại đòi đi giúp đỡ nhà mẹ đẻ, lừa trẻ con chắc, hơn nữa dù cho Lưu Tú Cầm ngắt điện thoại rất nhanh, nhưng hắn ta cũng đã nghe thấy được câu nhắc nhở tại sân bay.
Thấy mọi người đều kinh ngạc, Lâm Thanh Đế tức giận nói: “Nếu như tôi đoán không nhầm, có lẽ là đang ở sân bay!”
“Chúng ta đi tìm bà ta!”
“Không đuổi kịp đâu, chúng ta xuất phát bây giờ thì bà ta cũng đã bay được nửa chặng đường rồi!”, Lâm Thanh Đế tức giận, chỉ hận rèn sắt không thành thép, Lưu Tú Cầm đúng là không biết điểm dừng, dù sao bọn họ cũng là những người trên cùng