Lưu Tú Cầm vô cùng kinh ngạc, đồng thời trong lòng cũng vô cùng bực bội, Diệp Phàm dám gọi thẳng tên bà ta
“Diệp Phàm, cậu đúng là loại người ăn cháo đá bát, tôi là mẹ cậu, mẹ vợ của cậu, thế mà cậu dám gọi thẳng tên của tôi ra à, cậu không sợ bị trời đánh sao?”, Lưu Tú Cầm hét lên, nắm chặt tay
Diệp Phàm vẫn giữ sắc mặt lạnh lùng: “Tôi chỉ tuỳ việc mà xét thôi, bà đừng có càn dở với tôi, bà phải di chuyển Đông Ngọc Điêu này ngay lập tức, ngay bây giờ!”
“Diệp Phàm, cậu đừng có mà quá đáng, mẹ cậu là phụ nữ thì làm gì có sức mà chuyển nó đi được, để tôi chuyển thay”.
Lúc này, Hàn Tại Dần mới đứng dậy nói, Lưu Tú Cầm lập tức có khí thế, đi đến trước mặt Hàn Tử Di và Hàn Tuyết, mắng chửi hai người là loại người vong ân phụ nghĩa.
Hàn Tuyết cũng không để ý đến bà ta, khối ngọc này là do Diệp Phong đặt ở đây để trấn phong thủy.
Hàn Tại Dần đi đến chỗ khối ngọc, đưa hai tay ra ôm lấy phần đế.
“Hây da…”
Ông ta khẽ quát một tiếng nhưng khối ngọc vẫn không hề động đậy.
Hàn Tại Dần kinh ngạc, chỉ là một khối ngọc tầm một mét thôi mà lại nặng như thế.
Hàn Tại Dần không tin, lại tiếp tục cố hết sức nâng lên, nhưng khối ngọc vẫn không hề nhúc nhích.
Ông ta đứng dậy, cảm thấy hơi xấu hổ, một người đàn ông như mình mà lại có thể yếu đuối như vậy.
“Bố, bố không cần phải cảm thấy xấu hổ, khối ngọc này là ngọc Thanh Điền, khá là dày, đừng thấy nó chỉ là một khối ngọc bình thường, thực ra trọng lượng phải lên đến hơn 150 kg, đừng nói là mình bố, bình thường cũng phải cần ít nhất ba người mới có thể di chuyển được nó”.
“Khối ngọc này đặt ở đây, tôi đã nhìn thấy mọi người đụng vào nó không dưới ba lần, có thể làm nó lắc lư hay không, chắc chắn mọi người cũng biết rõ, vậy nên…”
Diệp Phàm nhìn sang Lưu Tú Cầm: “Khối ngọc này có thể bị đổ vỡ hay không, trong lòng “mẹ” đây chắc cũng biết rõ, nhưng “mẹ” chỉ đang cố gắng tìm cái cớ để bào chữa mà thôi!”
Lưu Tú Cầm không biết phải nói gì.
Đây quả đúng là cái cớ để cho bà ta bào chữa, nếu khối ngọc này có thể di dời được, nói không chừng bà ta đã chuyển ra ngoài bán lấy tiền từ lâu rồi.
“Hãy xin lỗi Sương Nhi ngay đi!”, Diệp Phàm lạnh lùng nói.
Lưu Tú Cầm nắm chặt tay, tức giận nhìn Diệp Phàm: “Xin lỗi, xin lỗi cái gì cơ?”
“Con gái của một đầy tớ như nó, dựa mà đâu mà bắt tôi phải xin lỗi?”
“Cậu đã từng nghe chuyện chủ nhân xin lỗi người hầu bao giờ chưa? Làm như vậy mà không sợ bọn họ tổn thọ sao?”
Bảo bà ta phải xin lỗi con nhỏ Sương Nhi này sao? Đây đúng là chuyện không thể nào xảy ra.
“Cậu Diệp, thôi bỏ đi, bà chủ nói cũng đúng, làm gì có người chủ nào xin lỗi đầy tớ của mình, Sương Nhi không nên đụng chạm linh tinh vào đồ đạc như vậy”, chị Hạ bước ra nói.
“Anh Diệp, cô không cần phải xin lỗi đâu, là do em sai, nếu như em không đụng vào, cô cũng sẽ không tức giận…”, nghe thấy chị Hạ nói, Hạ Sương Nhi lập tức mở miệng, vẻ mặt của cô ta rất chân thành, rõ ràng là đang thực hối lỗi, nhưng cô ta biết trong lòng mình rất tủi thân.
Nhưng Hạ Sương Nhi lại chạm nhẹ một cái bằng đầu ngón tay, mặc dù chỉ là một cái chạm tay nhẹ, sau đó đã mau chóng thụt về ngay nhưng hành động của cô ta đã bị Lưu Tú Cầm nhìn thấy.