“Tại sao các người lại muốn bắt tôi?”, sau khi bình tĩnh lại, Hàn Tuyết đã gửi tin nhắn cho Diệp Phàm.
“Tại sao?”
Đường Kỳ Tài cười nhạo: “Người đàn ông của cô đang trêu hoa ghẹo nguyệt ở bên ngoài, thế mà lại dám cướp người phụ nữ của đàn em tôi, đúng là muốn chết. Giờ tôi bắt cô để dạy cho anh ta một bài học!”
“Anh nói cho rõ ràng xem, anh ấy tuyệt đối sẽ không như vậy!”, Hàn Tuyết tức giận nói.
“Hừ, đúng là người phụ nữ đáng thương, uổng cho cô xinh đẹp như vậy”.
“Diệp Phàm là người đàn ông của cô phải không?”
Hàn Tuyết biến sắc: “Anh ấy là chồng tôi, nhưng anh ấy tuyệt đối sẽ không trêu hoa ghẹo nguyệt!”
“Ha ha, sư huynh, người phụ nữ này đáng thương thật. Người đàn ông của mình cắm sừng cô ta mà còn bảo vệ anh ta như vậy…”, người phụ nữ trẻ cười cợt nói.
Đường Kỳ Tài vung tay: “Đã như vậy thì tôi nói rõ cho cô biết để tránh có người ở tỉnh nói Võ Đường của tôi ức hiếp người khác”.
“Người phụ nữ của sư huynh tôi là Hoắc Thanh Thanh!”