Diệp Phàm quay trở lại, trong tay cầm theo một bọc túi da, sau khi mở ra chỉ thấy bên trong toàn là kim châm cứu.
Thứ này luôn được anh để trong túi áo khoác mang bên mình, vừa rồi anh chạy đi là để lấy nó.
“Kim bạc?”
Mọi người bắt đầu bàn tán xôn xao khi nhìn thấy vật trong tay Diệp Phàm.
Kim châm cứu là vật dễ thấy ở Hoa Hạ, thường được dùng đả thông kinh lạc, điều hoà khí huyết, và cũng là một trong những biểu tượng quốc hồn quốc tuý của Hoa Hạ.
Thế nhưng, với sự suy tàn của đông y và sự phát triển của tây y, thuật châm cứu trong lĩnh vực đông y ngày càng hiếm thấy và chỉ còn được biết tới là phương pháp chăm sóc sức khoẻ.
Trong nhận thức của nhiều người, chấm cứu chỉ có tác dụng như vậy, còn lúc này lại thấy rõ Diệp Phàm đang định dùng thứ này để cứu ông cụ đang cận kề với cái chết.
“Diệp Phàm, anh đùa hả, lẽ nào định dùng thứ này để cứu người sao?”
Hàn Vấn Kiệt nhìn Diệp Phàm hét toáng lên, anh ta không ngờ Diệp Phàm còn quay lại, không những vậy mà còn mang theo kim châm cứu tới, theo anh ta thấy chuyện này quá đỗi nực cười.
Thế nhưng, Diệp Phàm cũng không thèm chú ý tới anh ta, chỉ nhìn về phía cô gái xinh đẹp, nói: “Bệnh của ông nội cô không thể kéo dài thêm được, khả năng đã từng bị nội thương, lại còn luyện võ, nếu như tôi đoán không nhầm, ông nội cô đã từng đi lính!”
“Làm sao anh biết?”
Cô gái vốn đang tức giận, chợt tỏ ra kinh ngạc, bất giác thốt lên một tiếng.
Quả thực ông nội cô đã từng đi lính, nhưng ngay sau đó cơn giận lại kéo về trong cô: “Đúng là ông nội tôi đã từng đi lính, nhưng chưa từng luyện võ, chẳng qua cũng chỉ là mấy động tác thể dục hằng ngày mà thôi, anh đừng hòng lừa tôi”.
“Tôi nói cho anh biết, tôi đã biết tên họ của anh rồi, nếu như ông nội tôi có xảy ra chuyện gì, tôi sẽ không tha cho anh đâu!”, cô gái tức giận quát.
Diệp Phàm khẽ cau mày, anh không nhìn nhầm, đây rõ ràng là do nội thương gây ra vì luyện võ sai cách, chỉ là hôm nay đã tới điểm giới hạn, đột nhiên phát tác, gây tắc nghẽn khí huyết dẫn tới co giật nghiêm trọng.
“Tôi đã nói rồi, tin hay không là ở cô, tôi cũng không cần tiền của cô, tôi chỉ thấy ông nội của cô đã vì nhân dân đấu tranh, nên mới tỏ ra kính trọng và ra tay cứu giúp, bằng không, với thái độ của cô, có đắp tiền tôi cũng không thèm nhìn!”
Diệp Phàm càng lạnh nhạt hơn, anh coi khinh mấy cái chuyện bên ngoài thì tỏ ra lạnh nhạt nhưng bên trong lại tỏ ra nhiệt tình, chỉ có những kẻ ngu mới làm vậy.
Nhưng, trên cánh tay của ông cụ có lộ ra một vết sẹo, rõ ràng là vết thương do đạn bắn.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!