“Choang!”, chiếc cốc thuỷ tinh rơi xuống đất vỡ tan.
"Xin lỗi, xin lỗi anh, tôi không cố ý đâu ạ, tôi sẽ đi quét dọn ngay..."
"Có cần giúp không?", Diệp Phàm khẽ cười nói.
Nhân viên lễ tân vội vàng xua tay, như một chú thỏ vừa bị hù dọa, khuôn mặt đáng yêu đỏ bừng lên, vội vàng chạy đi lấy chổi.
Lời nói của Diệp Phàm khiến cô ấy hết hồn, bất cẩn đụng rơi chiếc cốc thủy tinh bên cạnh.
Người này là Hà Tuấn đó! Phó giám đốc nhân sự hành chính của tập đoàn Lục Hợp, là người có quyền cao chức trọng!
Hơn ba mươi tuổi mà đã có được chức vị này, Hà Tuấn cũng được coi là tuổi trẻ tài cao, nhưng lại bị Diệp Phàm sỉ nhục như thế.
Nếu không có tiếng cốc thủy tinh vỡ vụn làm Hà Tuấn sực tỉnh thì anh ta còn tưởng là mình nghe nhầm nữa.
Thế là anh ta cáu giận nói với Diệp Phàm: "Diệp Phàm, cậu có biết mình đang nói gì không?"
"Đương nhiên là biết chứ, tôi nhớ lúc trước sau khi bắt tay với anh, tôi còn phải lau tay nữa, nếu không tin thì tôi có thể gọi Tiểu Tuyết tới làm chứng", Diệp Phàm nói một cách nghiêm túc.
Lúc trước trong ngày chúc thọ của bà ngoại Hàn Tuyết, Diệp Phàm đi theo gia đình Hàn Tuyết tới, người anh rể này rất coi thường thân phận ở rể của Diệp Phàm, cà khịa anh hết mức.
Nhưng dù sao khi đó vẫn đang trong bữa tiệc chúc thọ, Diệp Phàm chẳng buồn để ý tới anh ta, chỉ nghe thấy anh ta khoe khoang là đang làm ở công ty lớn trong thành phố Cảng, không ngờ lai là tập đoàn Lục Hợp.
Thấy Diệp Phàm nói muốn gọi người tới làm chứng, Hà Tuấn thẹn quá hóa giận, cơn thịnh nộ cứ thế trào dâng, không thể kìm nén được.
Diệp Phàm chỉ là một thằng ở rể mà dám sỉ nhục anh ta, dựa vào cái gì hả?
Cười được một lát, dường như Hà Tuấn sực nhớ tới điều gì đó.
Anh ta nhớ Diệp Phàm không đi làm, chính miệng Lưu Tú Cầm đã nói thế, hồi đó có người còn bảo anh ta tìm việc cho Diệp Phàm, nhưng Diệp Phàm đã khéo léo từ chối.
Bây giờ xem ra, Diệp Phàm đúng là kiểu người sĩ diện hão, một thằng ở rể mà chạy tới tập đoàn Lục Hợp làm gì?
Ngoài chuyện tìm việc làm ra thì anh ta không nghĩ ra được lý do nào khác.
Nghĩ tới đây, Hà Tuấn lắc đầu cười. Lần này anh ta cười không phải là vì cáu giận, mà là đang tự giễu bản thân vì đã chấp nhặt với con ký sinh trùng ở rể nhà họ Hàn, đúng là mất mặt thật.
Thấy Hà Tuấn tự nhiên bật cười, Diệp Phàm có cảm giác như đang nhìn một tên thiểu năng trí tuệ.
Diệp Phàm lắc đầu, anh xoay người đi, chờ nhân viên lễ tân quay lại.
Nhưng Hà Tuấn đã lấy lại sự tự tin rồi, anh ta gọi Diệp Phàm hỏi: "Diệp Phàm, chỉ có đàn bà mới thích thể hiện miệng lưỡi thôi, tôi hỏi cậu tới đây làm gì?"
"Tới tìm người", Diệp Phàm thản nhiên nói.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!