“Nhóc con, cậu muốn khiêu chiến với anh tôi đúng không?”
Âu Dương Ngọc Quân nhìn Kỳ Tân, lạnh lùng quát lớn, mặt lộ rõ vẻ ngang ngược.
Có Diệp Phù Sinh ở đây thì cậu ta vô cùng tự tin.
“Xấc xược, thân là cậu cả nhà Âu Dương mà lại ăn cây táo rào cây sung, thông đồng với người ngoài, đáng tội giết!”, Kỳ Tân rống giận.
“Giết con mẹ mày, chết đi cho tao!”
Âu Dương Ngọc Quân đã tham gia một trận chiến ở nhà Âu Dương, một trận Lăng Tiêu Sơn, cả hai trận đều toàn thắng.
Thực lực tăng thêm khiến tính khí của cậu ta cũng nóng nảy thêm một chút, tính khí nóng nảy của cậu ta lúc nào cũng có thể bùng phát.
Ầm!
Âu Dương Ngọc Quân đánh ra quyền, ngay khi cậu ta vung quyền ra...
Một âm thanh ma sát, xé rách không khí vang lên, nắm đấm bay về phía Kỳ Tân nhanh như một con rồng.
“Láo xược!”
Kỳ Tân rống lớn, đột nhiên nội lực dâng lên quanh thân, một luồng sức mạnh ào vào trong nắm đấm gã như nước lũ.
Ầm ầm ầm!
Nắm đấm hai người va vào nhau, tạo ra âm thanh như sấm rền vang.
“Ha ha ha, tao đã nói là mày không được mà, chỉ có vậy mà còn muốn khiêu chiến với anh tao, cũng không đi tiểu rồi tự soi mình vào chất thải đó thử…”
Sau hơn mười chiêu, Âu Dương Ngọc Quân cười lớn tỏ vẻ ngạo nghễ.
Cậu ta ra đòn liên tiếp khiến Kỳ Tân phải lui lại, khoảng thời gian gần đây cậu ta đã tham gia quá nhiều trận chiến, sau khi chiến đấu đến cực hạn thì mỗi một lần phục hồi, thực lực đều tăng thêm.
Vì vậy, Âu Dương Ngọc Quân lúc này hoàn toàn không còn giống như lúc trước nữa rồi.
Hơn nữa, thân là cậu cả gia tộc Âu Dương, lẽ nào thiên phú của cậu ta lại kém cỏi à?
Sắc mặt Kỳ Sơn có chút khó coi, thế mà Kỳ Tân lại không đánh lại Âu Dương Ngọc Quân.
“Gãy nát cho tao!”