“Mỗi người đều sẽ có một cái sao?”
Hàn Tuyết quay đầu nhìn xung quanh, quả thật nhìn thấy hai người đang lén bỏ bánh ra ăn.
Nếu vậy thì cô cũng yên tâm hơn rồi.
“Cảm ơn chị…”
Hàn Tuyết cảm kích nói một câu rồi vội vàng cầm lấy bánh của chị ta mà ăn ngấu nghiến.
….
Sân bay Quốc tế thành phố Khôn tỉnh Vân, một chiếc máy bay tư nhân đang dần hạ cánh.
Trong máy bay chỉ có ba người Diệp Phàm, Linh Hồ Uyển Nhi cùng Diệp Phù Sinh.
Hàn Tử Di cùng Hàn Tại Dần không đến, Hàn Tại Dần ở lại bệnh viện Điều dưỡng Thủ đô để hồi phục sức khỏe, Hàn Tử Di còn phải chăm sóc ông ta.
“Anh Diệp, ở đây…”
Vừa ra khỏi cửa sân bay, Diệp Phàm đã nghe thấy tiếng gọi.
Ngẩng đầu nhìn thấy là Lý Thanh Dương, Diệp Phàm cau mày, nhưng rồi bật cười ha ha chào hỏi.
Anh không nhớ rằng mình có báo cho Lý Thanh Dương, dù sao lần trước ít nhiều cũng có phần không vui vẻ, hơn nữa với quan hệ bình thường như giữa anh với Lý Thanh Dương thì không cần làm phiền anh ta.
“Anh Diệp, là Âu Dương báo cho tôi bảo đợi anh ở đây, có gì giúp anh!”
Không đợi Diệp Phàm hỏi, Lý Thanh Dương chủ động lên tiếng giải thích.
“Ha ha ha, vậy lại làm phiền cậu rồi, thật ngại quá!”, Diệp Phàm cười đáp.
“Anh Diệp nói gì thế, anh là anh của Âu Dương thì chính là anh của tôi!”
Lý Thanh Dương hơi hờn dỗi nói một câu, sau thấy Diệp Phàm ngồi xe lăn, anh ta cau mày hỏi: “Anh Diệp, anh bị sao thế?”
“Không sao, tu luyện thôi!”, Diệp Phàm cười xòa.
“Được, vậy chúng ta về nhà họ Lý trước”.
Lý Thanh Dương liếc nhìn người đàn ông nho nhã bên cạnh Diệp Phàm nhưng không hỏi nhiều, anh ta nghĩ Diệp Phù Sinh là vệ sĩ của Diệp Phàm.