Bán bộ tông sư của Ám Long Hoa Hạ đột nhiên ra tay, khiến tất cả mọi người có mặt ở đó đều cảm thấy chấn động.
Hai người đang chuẩn bị tháo chạy, lúc này chợt đứng bất động, cảm thấy vô cùng căng thẳng.
Bán bộ tông sư của Ám Long Hoa Hạ rất mạnh, liền tóm lấy cánh tay của người đàn ông đang bỏ chạy mà kéo lại.
Nghĩ ông ta cũng đã sáu mấy tuổi rồi, mà lại bị người ta quăng quật như vậy, khiến ông ta không khỏi cảm thấy tức giận.
Thế nhưng, lại chỉ run lên, không dám có bất kỳ biểu hiện bất mãn nào, lo lắng đối phương sẽ ra tay với mình.
Diệp Phàm cũng đã quan sát được tình hình bên đó, rồi lặng lẽ ghi nhận ân tình này.
Lâm Hồng Dương bây giờ trở nên trầm mặc, đối phương đã ra tay rồi, nhưng bọn họ lại không làm gì được.
Một khi Âu Dương Đạo Vĩ bại trận, Diệp Phàm nhất định sẽ nhắm vào bọn họ.
Vậy cái mạng nhỏ này của ông ta...
Hoảng sợ, Lâm Hồng Dương thật sự hoảng sợ rồi, vội cho tay vào túi lục tìm điện thoại, nhưng rồi lại buông xuống.
Đội quân tinh nhuệ của nhà họ Lâm gần như đã được ông ta dẫn tới đây hết rồi, bây giờ trong nhà họ Lâm cũng không còn ai có thể huy động được.
Và hiện tại cũng không thể nào dùng các cao thủ bình thường để đối phó lại với thế lực của nhà họ Diệp.
Lão tổ của nhà họ Lâm là ông nội ông ta đang bế quan, cho nên không thể nào làm phiền.
Hơn nữa, lại có hai bán bộ tông sư của Ám Long Hoa Hạ đang ở đây, lão tổ của nhà họ Lâm cho dù xuất quan, nhưng có thể xoay chuyển được tình thế hay không lại mà một vấn đề khác.
Nhà họ Lâm, Lâm Bắc Nhạc ngồi trên ghế thái sư lo lắng chờ đợi, làm sao có thể dễ dàng tiêu diệt nhà họ Diệp như vậy được chứ.
Thế nhưng, tên bắn ra không thể thu lại được, chỉ là lâu như vậy rồi nhưng vẫn không có chút tin tức nào, khiến lão ta vô cùng sốt ruột.
Dù gì, lão ta cũng chỉ lại đúng một đứa con trai.
“Cử người tới nhà họ Diệp nghe ngóng xem, tôi luôn cảm thấy bồn chồn bất an”, Lâm Bắc Nhạc đứng lên nói với Lâm Chí Quốc đại quản gia của nhà họ Lâm đang đứng bên cạnh lão ta.
“Lão gia, nhà họ Âu Dương cho cả một bán bộ tông sư tới, nhà họ Diệp làm sao có thể đánh lại được chứ?”
Lâm Chí Quốc nghi hoặc hỏi lại: “Hơn nữa, ông già nhà họ Diệp cũng đã cả chục năm cũng không có tin tức gì rồi, có khi giờ cỏ cũng đã xanh mộ rồi”.
“Chí Quốc, cẩn thận vẫn hơn, ông đích thân dẫn người tới đó đi”, Lâm Bắc Nhạc cau mày nói.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!