Hứa Chấn Nam đập bàn, hùng hổ nói: “Giết bọn chúng, thứ tỉnh lẻ đòi gây náo loạn ở thủ đô chúng ta, giết nó!”
Trước kia, cả năm gia tộc cùng đồng tâm hiệp lực, gầy dựng và thâu tóm cả thủ đô.
Chỉ có điều theo thời gian, các nhà xảy ra một vài mẫu thuẫn, nhất là giữa hai nhà họ Lâm và họ Diệp, tình thế của hai nhà bây giờ đã đi tới bước một sống một chết.
“Nhà họ Đổng chúng tôi cũng ra tay!”, Đổng Kim Vĩ cuối cùng cũng hạ quyết tâm, nếu như ông ta không ra tay, lần tới nhà họ Đổng có xảy ra chuyện, sẽ không ai tới giúp.
Nhà họ Tô, một trong những gia tộc đặc biệt nhất ở thủ đô, ông cụ nhà họ Tô còn là hổ tướng của quốc gia, và là quân uỷ số hai, là một nhân vật có chức có quyền.
Tô Linh Lung lúc này đang ở trong tứ hợp viện nhà họ Tô, nhìn tin tức cấp dưới báo lại, sắc mặt liền trở nên vô cùng lạnh lẽo.
“Định tiêu diệt nhà họ Diệp, tôi không đồng ý!”
Tô Linh Lung mang theo gương mặt lạnh như băng bước ra.
Diệp Chấn Hà của nhà họ Diệp bị chém một đao thì bay ra như diều đứt dây, miệng phun ra máu tươi.
Âu Dương Đạo Vĩ là một bán bộ tông sư nên thực lực rất mạnh, hai người Diệp Chấn Hà và Diệp Hiền đều không phải là đối thủ của ông ta.
Nhưng điều đó cũng chứng minh thực lực của Ngọc Hằng mạnh đến mức nào, chỉ là bây giờ anh ta đã bị Âu Dương Nghị giữ chân nên không có cách nào qua giúp họ được.
Ọc!
Diệp Thánh ho ra máu, cậu ta bị ba người vây đánh, bị đá một cú rất mạnh vào ngực.
Chu Tình xót xa vô cùng, là do lỗi của bà ta, nếu không phải tại bà ta thì Diệp Thánh cũng sẽ không quay về.
“Mày là em của Diệp Phàm mà lại vô dụng thật đấy!”
Người đàn ông đá cậu ta hộc máu lớn tiếng chế giễu: “Hãy nhớ kỹ tên của tao, Âu Dương Hạo!”
Âu Dương Hạo lớn tiếng cười chế nhạo rồi lướt nhanh người, phóng về phía Diệp Thánh.
“Anh tao có thể làm loạn nhà họ Âu Dương bọn mày thì sớm muộn gì cũng có một ngày, tao đây cũng thế!”
Diệp Thánh hét lớn lên, lau đi vết máu trên khóe miệng rồi vung thanh kiếm dài và xông lên tiếp chiêu.
“Bà là mẹ của Diệp Phàm sao?”